"Hả?" Phóng viên trẻ lờ mờ.
"Trừ trường hợp cần thiết ra, bình thường cậu có thấy bức ảnh nào chụp chính diện gương mặt của Bùi Tử Hành không? Trong tập san của chúng ta, có đàn anh giữ ảnh chụp khi còn nhỏ của Bùi Tử Hành, dù không biếng nhác như Lệ Lôi, nhưng nhìn vẫn rất ôn hòa và thong dong, dù còn nhỏ nhưng đã có phong thái ôn hòa thong dong của một thủ lĩnh rồi."
Người có thực lực đủ mạnh vốn không cần nghiêm mặt, tỏ ra lạnh lùng để uy hiếp người khác.
Sự tồn tại của hắn ta vốn đã là một sự uy hiếp rồi.
Mà đứa bé của nhà họ Lệ này, nếu so với Bùi Tử Hành còn nhỏ năm đó, vẫn còn kém xa vạn dặm.
Phóng viên gật đầu nhưng cái hiểu cái không.
Bên kia, Lệ Lôi đã đưa Lệ Duệ đi qua cửa kiểm tra an ninh, vào trong sân cỏ, đi dạo ở đây một vòng, trên mặt vẫn mang ý cười biếng nhác, chào hỏi và trò chuyện với mấy người quen.
Chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng quét ra khắp phía, giống như đang tìm ai đó.