Có Bạch Hi Cảnh ở đó, chẳng một bác sĩ nào dám dùng thuật ngữ chuyên môn để lừa người, vì thế Đầu Gỗ bình yên vô sự xuất viện. Bạch Hi Cảnh chở ba đứa nhỏ về Kim Đỉnh, vợ chồng Triệu Lương Sinh cầu còn không được, dứt khoát rời khỏi vì sợ làm điều gì đó ở trước mặt Bạch Hi Cảnh khiến anh chướng tai gai mắt. Ba của Đầu Gỗ thì trở về đơn vị tiếp tục làm việc, mẹ của Đầu Gỗ thì tìm bạn bài tiếp tục chơi mạt chược, yên tâm giao con trai cho đứa con gái của Bạch Hi Cảnh.
Bạch Hi Cảnh đưa ba đứa nhỏ về Kim Đỉnh. "Ba phải đến công ty một chuyến, không được chạy linh tinh, nếu như không cẩn thận mà lạc đường thì nhớ gọi điện cho ba."
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu rồi vẫy tay: "Tạm biệt ba, lái xe cẩn thận!"
"Ừ." Bạch Hi Cảnh khẽ xoa cái đầu trọc lốc của Tiểu Tịnh Trần, anh cười ấm áp, suýt nữa thì chọc mù hai đôi mắt chó của tên béo và Đầu Gỗ.