Tiểu Lục Bạch Học Thần: "Mẹ, chúc mừng năm mới!"
Tiểu Thất Bạch Vũ Thần: "Thím ba, chúc mừng năm mới, mau phát lì xì!"
Hai đứa trẻ này còn chưa đi xuống cầu thang đã duỗi hai tay thẳng tắp đòi tiền lì xì. Hạ Linh Chi đau đầu day trán, bất lực nói: "Còn chưa đánh răng đâu đấy. Để thím làm sủi cảo cho mấy đứa ăn, ăn no xong thì đưa em gái đi chơi, không được phép bắt nạt con bé, có nghe thấy không?"
"Mẹ thân yêu ơi, mẹ xem những người anh đoàn kết thân thiết thế này sao có thể bắt nạt em gái mình... Phụt ——!" Lời nói huênh hoang của Tiểu Lục còn chưa dứt, lúc đi vòng xuống cầu thang mới nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đứng bên cạnh Hạ Linh Chi đang bị chậu cây cảnh che khuất mất, cậu không nhịn được mà bật cười.
Sau khi lấy lì xì ra đưa cho hai thằng nhóc kia thì Hạ Linh Chi liền phi vào bếp hấp sủi cảo. Sủi cảo vừa được bưng lên, Tiểu Tịnh Trần lại không kìm nén được cơn thèm thuồng, đáng tiếc bé đã ăn rất no rồi. Tiểu Tịnh Trần xoa cái bụng no căng, trên khuôn mặt vẫn tràn ngập vẻ tiếc nuối, sủi cảo thật sự rất ngon mà!
Nghiêm túc dặn dò hai thằng nhóc kia một lần nữa, cuối cùng Hạ Linh Chi cũng có thể trở về phòng ngủ bù, buồn ngủ chết mất thôi!
Ăn uống no nê xong, như đã định, hai tên nhóc lại đưa Tiểu Tịnh Trần ra ngoài chơi. Mười hai giờ đêm hôm qua đã xuất hiện tuyết rơi, hiện giờ những bông tuyết đã tạo thành một tầng dày trắng xóa, ngay cả trên các con đường lớn cũng phải dùng tới xẻng hốt mới có thể đi được. Những nơi mà không ai đi tới, ví dụ như sân cỏ hay chân tường đều sẽ toàn một màu trắng ngần sạch sẽ. Đám trẻ con thích nhất là nghịch tuyết, đương nhiên Tiểu Lục và Tiểu Thất cũng không ngoại lệ, Tiểu Tịnh Trần thì lại không có hứng thú gì.
Chùa Bồ Đề nằm ở sâu trong núi, hơn nữa cũng cao hơn rất nhiều so với mực nước biển, nên cứ mỗi khi mùa đông tới thường gặp phải những trận bão tuyết lớn.
Có điều các tăng nhân đều coi trọng khổ tu, cho dù trời đông giá rét thì cũng tuyệt đối không trễ nải việc tu hành, cho nên Tiểu Tịnh Trần đã nhiều lần phải chạy như điên trong tuyết để gánh nước luyện võ.
Tiểu Tịnh Trần ngồi ở trên chiếc ghế dựa ven đường, nhìn Tiểu Lục và Tiểu Cửu hăng hái nghịch tuyết như những chú chó con. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi thèm ngủ, vô cùng thoải mái!
Thời gian trôi qua thì càng có nhiều đứa trẻ ra ngoài chơi hơn. Có không ít đứa trẻ quen biết Tiểu Lục và Tiểu Thất, vì thế cũng gia nhập vào trong nhóm, số lượng người chơi mỗi lúc một đông hơn. Bạch Lạc Thần không chịu nổi cô đơn cũng liền chạy ra. Bỗng nhiên từ xa có tiếng gọi vui vẻ truyền đến, "Tịnh Trần!"
Tiểu Tịnh Trần theo bản năng liền quay đầu lại, bé nhìn thấy ngay phía cuối đường có một bóng dáng đỏ rực xinh đẹp đang chạy tới, dấu ấn đậm sâu không gì sánh nổi chiếm cứ ánh nhìn của mọi người. Đó là một bé gái, nhìn qua cũng chỉ tầm bảy tám tuổi, vẻ mặt tinh xảo, bộ váy màu đỏ chói lọi càng khiến cô bé trở nên nổi bật giống như tiên đồng trong bức tranh Tết, nháy mắt khiến những bạn trai cùng lứa tuổi yêu thích không thôi.
Cô bé chạy tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nở nụ cười tươi xán lạn. Nhưng khi nhìn thấy trang phục trên người của Tiểu Tịnh Trần thì mặt mũi của cô bé lập tức xụ xuống, ghét bỏ lầm bẩm: "Sao bạn có thể mặc như vậy? Khó coi chết đi được!"
Tiểu Tịnh Trần nghiêng cái đầu trọc, suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra nữ thí chủ xinh xắn trước mặt này là Ngải Mỹ đã từng quen biết ở trong bệnh viện. Cũng không còn cách nào khác, trí nhớ của tiểu hòa thượng với những nữ thí chủ thì thường rất mơ hồ.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần trầm mặc rất lâu lại khiến cho người khác hiểu lầm. Ngải Mỹ cắn chặt môi, nói: "Làm sao, nói vậy làm bạn không vui à? Vốn dĩ rất khó coi mà, hiện giờ làm gì còn ai ăn mặc quê mùa như vậy nữa. Bạn nhanh chóng về nhà thay đồ đi thì hơn!"
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, nghiêm túc nói: "Đây là ba mình mặc cho mình, mình không thay đâu."
Sắc mặt của Ngải Mỹ lập tức trở nên khó coi, chống nạnh nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, nói: "Bạn đã mấy tuổi rồi mà còn phải để ba mặc quần áo cho nữa?"
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, bé có thể cảm giác được Ngải Mỹ đang tức giận, nhưng cơn giận này cũng không có ác ý gì, ngược lại còn có vẻ căng thẳng không hiểu ra sao. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thể hiểu được tâm tư của cô bé trước mặt này. Bé suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ba thích mặc quần áo cho mình, mình cũng thích được ba mặc quần áo cho, không được sao?"
Vốn dĩ Tiểu Tịnh Trần chỉ đang bày tỏ một cách đơn thuần nguyên nhân được ba mặc quần áo cho mình mà thôi, nhưng khi qua lỗ tai của Ngải Mỹ thì dường như lại đang nói: "Mình thích thế, bạn quản được sao?". Trong nháy mắt, hốc mắt của Ngải Mỹ liền đỏ lên, cô bé tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần: "Bạn..."
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, bỗng dưng níu lấy cánh tay của Ngải Mỹ và dùng sức kéo cô bé lại. Ngải Mỹ không kịp đề phòng, lảo đảo ngã xuống ghế ngồi. Cô bé rưng rưng ngẩng đầu lên, tức giận nghiến răng nghiến lợi, cảm giác như trái tim yêu thầm của mình vỡ tan tành như thủy tinh, cắn chặt răng nói: "Bạch Tịnh Trần---!"
Một tiếng "Bốp ——" vang lên, một quả bóng tuyết vừa vặn nện lên cánh tay đang giơ lên của Tiểu Tịnh Trần, vì va chạm với một lực rất lớn mà chia năm xẻ bảy, các mảnh tuyết cũng theo đó mà bắn lên mặt của Tiểu Tịnh Trần, cảm giác vừa mát lại vừa lạnh.
Khuôn mặt của Ngải Mỹ lập tức trắng bệch không còn giọt máu, cánh tay của Tiểu Tịnh Trần đang ở đúng vị trí mà Ngải Mỹ đứng khi nãy. Nếu Tiểu Tịnh Trần không nhanh tay kéo cô bé lại thì quả bóng tuyết kia chắc chắn sẽ nện trúng vào lưng của Ngải Mỹ. Một cô bé có suy nghĩ trưởng thành như Ngải Mỹ sẽ không chơi trò chơi trẻ con như ném bóng tuyết, nói cách khác, năng lực chống trả của Ngải Mỹ chỉ ở mức bình thường, nếu như bị đập thật thì chắc chắn sẽ đau đến mức phát khóc.
Nghĩ tới lúc nãy mình hung dữ với "cậu ấy" như vậy, mà "cậu ấy" vẫn ra tay cứu mình, Ngải Mỹ liền cảm thấy ảo não. Cô bé cắn môi dưới, đáy mắt đều là những giọt nước mắt cảm động, lúng túng nói: "Xi... Xin lỗi..., mình không... cố ý... muốn nói... quần áo của bạn trông khó coi đâu!"
Đáng tiếc, người trong cuộc lại hoàn toàn không chú ý đến những lời nhỏ như muỗi kêu của cô bé. Tiểu Tịnh Trần đứng lên nhìn về hướng cách đó không xa, Bạch Lạc Thần đang đứng ở bên cạnh đống bóng tuyết mới làm, nở nụ cười ranh ma. Mặc dù cách một khoảng khá xa nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn có thể cảm nhận được quanh thân người anh họ này tản ra những ý nghĩ xấu xa.
Tiểu Tịnh Trần đột ngột nắm chặt bàn tay lại, đem tuyết trong tay tạo thành quả bóng tuyết mới, mắt to chớp chớp, bỗng nhiên giơ tay lên, quả bóng tuyết chỉ to bằng quả bóng bàn lập tức bay tới với tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Quả bóng tuyết dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai đập trúng giữa trán của Bạch Lạc Thần. Bạch Lạc Thần ngửa mặt té xuống đất khiến những đứa trẻ đứng xung quanh giật nảy mình, chạy tới vây quanh. Bạch Lạc Thần ngồi dậy, khẽ kêu đau một tiếng ôm lấy trán, nơi đó hiện giờ đã xuất hiện một dấu tròn xanh tím.
Cách dùng ám khí của Tiểu Tịnh Trần đã được danh sư chỉ điểm, đương nhiên vị danh sư này phải gọi bé là tiểu sư thúc. Bé dùng ám khí không phải để ra tay đánh người bị thương mà vì để bắt nạt đám sư điệt. Cho nên ám khí phóng ra trông có vẻ nặng tay, vừa sưng vừa tím, đau đến mức khiến người ta nước mắt lưng tròng nhưng lại hoàn toàn chỉ là vết thương ngoài da, cho dù đánh sau gáy cũng sẽ không gây chấn thương sọ não. Đây cũng xem như là một tuyệt kĩ của bé, đối phó với cậu ấm đời thứ hai nhà họ Bạch - Bạch Lạc Thần dạy mãi không chừa này thì như vậy là đủ rồi.
Bạch Lạc Thần đẩy đám đồng bọn ra, sau đó bò dậy, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần đang đứng ở đằng xa. Cái đứa em gái đáng ghét này, ông đây có lòng tốt giúp nó xử lý cái đứa chết tiệt dám hô to gọi nhỏ với nó, thế mà nó chẳng những không cảm ơn mà còn giúp đỡ người ngoài đánh cậu, quá đáng lắm rồi đấy!
Bạch Lạc Thần tức giận đến mức nhất Phật xuất hồn, nhị Phật thăng thiên, tam Phật chuyển thế, tứ Phật... viết: Không báo thù không phải đàn ông!