Ông chú Ân Quân nhìn mấy tờ nhân dân tệ được đưa đến trước mặt mình, xoắn xuýt một lúc, cuối cùng dưới sự tấn công của cặp mắt thuần khiết của Tiểu Tịnh Trần, anh ta hung hăng lau mặt, nhận lấy tiền rồi đứng dậy đi đến trước quầy bánh, mua hai mươi cái Tiramisu và một cốc trà sữa, cộng thêm mười cái Napoleon... Cho mi chết no nè!!
Nhìn cái bàn tròn lớn lại một lần nữa bày đầy bánh ngọt, Tiểu Tịnh Trần cười hí ha hí hửng như một con cún nhỏ gặm được xương.
Ông chú Ân Quân nghiêng người ngồi dựa vào ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô gái đối diện đang thỏa mãn như một đứa trẻ. Tối hôm qua anh ta vô tình nhìn thấy cảnh bạo lực ở đầu đường, chấm điểm bằng ánh mắt chuyên nghiệp của anh ta thì cô gái nhỏ trước mắt này là một kẻ luyện võ thuần túy, hơn nữa võ công chắc chắn không kém, ít nhất thì tốt hơn nhiều so với đám thuộc hạ dưới trướng anh ta. Nếu như có thể chiêu mộ cô bé về dưới trướng của mình thì tuyệt đối có thể kiếm được cho anh ta càng nhiều lợi ích.