"Mẹ, mẹ, mẹ bớt giận, bớt giận, tức giận sẽ tổn hại đến sức khỏe đó!" Người con trai và con dâu vội vàng dỗ dành bà ta. Cháu gái bà ta không nhìn nổi nữa, cô ta không vui trừng mắt: "Con nhóc này mày thật không có gia giáo, kính già yêu trẻ mày có hiểu hay không!"
"Hiểu chứ." Tiểu Tịnh Trần gật đầu, chớp đôi mắt to: "Em ít tuổi hơn chị, chị nên yêu quý em mới phải. Nhưng chị lại trách mắng em không có gia giáo, chị không hiểu kính già yêu trẻ thì càng không có giáo dục hơn em!"
"Mày..." Cô gái luôn ghi nhớ việc phải giữ vững dáng vẻ thục nữ để gây ấn tượng tốt với những người trong nhà họ Bạch, nên không thể không kiêng nể gì mà cãi nhau với Tiểu Tịnh Trần được. Cô gái tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng đành miễn cưỡng nuốt lại những lời chửi tục.
Cô nàng hoa sen trắng cũng đã mở miệng rồi, nụ cười của cô ta dịu dàng lương thiện tốt đẹp: "Đứa bé này quả đúng là miệng lưỡi sắc bén."