14:00, ngày 13 tháng 5, ngày cuối xuân, Seoul, Hàn Quốc.
- Woa! Rồi cậu định chiếm trọn bảng xu hướng của tiktok luôn hả. Nãy giờ toàn thấy cậu không nè. Cứ lên đều như này thì sẽ nhanh trả hết... Này ! Có nghe không đấy?
Tôi gật gù ra hiệu có nhưng thật ra tôi đang chật vật chống chọi lại cơn buồn ngủ bủa vây, đầu tôi nặng trĩu, mí mắt như bị ai kéo xuống, dán chặt lại với nhau.
- Nè! Dậy đi, mặt sưng lên là không được đâu đó.
Trong cơn ngái ngủ tôi với tay lấy hộp sữa chuối, hút một hơi thật dài. Tóc tai đã được người bạn hay càu nhàu vuốt keo đến cứng đờ, tôi nghĩ bụng chắc có giông ba bão táp thì mái tóc ấy vẫn sẽ vững như kiềng ba chân. Tôi đứng dậy đi thay quần áo để chuẩn bị quay clip pr sản phẩm.
- Suho, nay giới thiệu tới gì dậy..
- Nè! Áo sơ mi, à bên đó còn yêu cầu cậu phải khoe bụng 8 múi nữa, nên là hít đất đi rồi lại đây contour thêm chút nữa cho mlem. Suýt nữa quên mất, phải che hình xăm lại nữa.
Suho, 23 tuổi, là quản lý, đồng thời là người bạn duy nhất của tôi. Chúng tôi ở với nhau từ năm 14 tuổi, tính đến nay cũng đã hơn 9 năm rồi.
Sau ngày đen tối hôm ấy, tôi được đưa đến trại trẻ mồ côi ở Busan, cách ngôi nhà lạnh lẽo đó khá xa, tầm 15km. Đêm đầu tiên ở "nhà" mới, tôi bị chỉ định nằm trên chiếc giường nệm cứng, chiếc gối bốc lên mùi nấm mốc, chăn rách tả tơi, cũ kỹ, bốc lên mùi khai nồng, mùi của những đứa trẻ khác để lại. Nơi đó khác xa với nhà của tôi, lúc trước... Tôi đã khóc, khóc không ngừng, nước mắt, nước mũi giàn giụa ướt đẫm hết cả gối.
Tôi nhớ ba mẹ...
Tôi nhớ hơi ấm gia đình...
Một năm sau, ngày cậu đến, tôi vẫn nhớ như in hình bóng cậu con trai mặc chiếc áo thun màu đen đã bạc màu, rộng thùng thình, chắc chắn đó không phải áo của cậu mà phải là áo của người lớn, áo của người bỏ cậu lại... Cậu loi nhoi, chạy nhảy lon ton, chơi đùa cùng chú chó con trong sân. Trên môi cậu, nụ cười ấy... Tôi ganh tỵ với cậu, tại sao lại có thể cười như vậy khi bị bỏ lại chứ!
Tối đó, cậu với tôi chia nhau chiếc chăn nhỏ xíu, cậu ôm chặt lấy tôi ngủ mê say. Lần đầu tiên, sau ngày đen tối hôm ấy, tôi nín khóc và thật sự ngủ. Giấc ngủ ngày hôm đó hằng sâu trong trí nhớ của đứa bé 14 tuổi một thân một mình chống chọi với cuộc đời đầy xảo trá, lừa dối này. Có lẽ đó chỉ là do trời lạnh hay chỉ là thói quen khi ngủ của cậu thôi, nhưng đối với tôi là sự an ủi ấm áp vô cùng.
Tôi thương cậu lắm!
Còn những hình xăm chi chít bên cánh tay phải của tôi. Một là vì tôi muốn lưu lại kỷ niệm trên cơ thể mình, hai là để che đi những vết sẹo dày đặc do cuộc đời dành tặng riêng cho tôi.
- Quay lại đoạn chuyển cảnh này lần nữa đi, ngầu ngầu lên.
Sau khi một hồi quay đi quay lại, cuối cùng cũng xong, thoắt cái đã gần 18 giờ rồi. Tôi ăn vội mẩu bánh mì cũ, thay quần áo tươm tất, chạy đi cho kịp đơn hàng đầu tiên trong ngày.
Để có thể kiếm đủ tiền trả cho ngân hàng, tôi làm rất nhiều nghề cùng một lúc, tiktoker, KOL, streamer, làm mẫu ảnh,... Và nhờ khuôn mặt thư sinh mang thân hình phụ huynh đầy cơ bắp đã đưa đẩy tôi đến nghề làm bạn trai thuê theo giờ. Đây là công việc đem lại lợi nhuận cao nhất nhưng mệt nhất, phiền toái nhất.
Các phú bà không ngại chuyện chi số tiền gấp 5,10 lần để được ưu tiên gặp tôi trước, không ngại bỏ tiền để "sắm" cho bản thân một món đồ biết đi biết nói kề bên cạnh. Số lần tôi được đề nghị làm sugar baby nhiều đến không đếm xuể. Trong vòng 3 tháng ngắn ngủi làm SB, chỉ cần 3 tháng quên đi bản thân, quên đi tự trọng thì số nợ ngân hàng mà mười năm nay tôi phải chật vật để xoay sở sẽ biến mất, số tiền âm sẽ biến thành dương ngay sau một chữ ký đầy uy quyền của sugar mommy. Dù biết là vậy, nhưng tôi có nguyên tắc sống riêng của mình mà đã gọi là nguyên tắc thì gần như không thể phá vỡ. Vì nguyên do đó nên có một khoảng thời gian tôi bị mất đơn khá nhiều nhưng bù lại tôi hoàn toàn "sạch sẽ".
8:30, ngày 14 tháng 5.
Hoàn thành xong đơn hàng cuối cùng, tôi quay về nhà.
- Cậu vất vả rồi!
Tôi mệt lã người, ngủ thiếp đi ngay sau khi vừa đặt lưng lên ghế sofa cũ nhặt ở bãi phế liệu. Suho giúp tôi thay quần áo, skincare, cậu ấy giúp tôi làm hầu như tất cả, nhẹ nhàng, dịu dàng giống như mẹ tôi vậy. Người lạ nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ ngay rằng hai đứa là cặp vợ chồng son, đang mặn nồng, chăm sóc nhau.
Cuộc sống của tôi từng ngày trôi qua như vậy đó.
11:00 sẽ bị kéo ra khỏi giấc ngủ với giấc mơ còn đang dang dở kia bằng tiếng kêu dẻo nhẹo của tên bạn thân.
11:15 chạy ra phòng gym gần nhà để tập.
13:30 quay về nhà, chuẩn bị sẵn sàng để quay clip.
17:00 di chuyển đến studio để chụp ảnh.
21:00 quay về nhà, live stream.
23:00 kết thúc live stream, bắt đầu đi đơn khách.
03:30 đơn đặt biệt, khách là các phu nhân.
8:30 quay về nhà, ngủ. Hoàn thành một ngày làm việc nhàm chán, mệt mỏi.
13:00, ngày 14 tháng 5.
Tôi giật mình thức giấc, người toát mồ hôi lạnh, khóe mắt ươn ướt. Tôi lại mơ về những ngày tháng lúc ấy...
- Ngủ thêm tý nữa đi. Hôm nay cậu có một đơn duy nhất thôi.
- Nè! Đừng có nói là...
- Này. Cậu coi tôi là ai đấy hả! Tôi là KIM SUHO, là KIM SUHO đó!!! Tôi mà để cậu đi làm sugar bayby hả? U là chời! Tôi là quản lý của cậu. Tôi là người sắp xếp lịch trình cũng như là người quản lý sức khỏe, ngoại hình, hình tượng của cậu, tôi có chiến thuật marketing của riêng mình. Đừng có mà coi thường tôi như vậy. Cậu có nghe rõ chưa!!!
Tôi phì cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị cùng đôi má phúng phính tròn vo thuộc về cậu bạn đáng yêu của tôi.
- Vâng! Tôi nghe rõ rồi!
- Tôi cho cậu 20 phút chuẩn bị sạch sẽ, tươm tất. Sau 20 phút, cậu phải hiện diện trước mặt tôi để trình diện. Đã rõ chưa!!!
- RÕ!
Tôi đứng bật dậy, nghiêm chỉnh, cố gắng nghiêm túc nhất có thể nhưng không thể ngăn nổi nụ cười hiện lên khóe môi vì sự dễ thương đó. Nếu có cuộc thi về độ dễ thương chắc cậu sẽ bị loại ngay với nghi vấn gian lận vì nét đáng yêu đến khó tin này.
- Hai đứa đi hẹn hò hả!
Giọng nói trầm ấm cất lên bên trong xe đẩy bán bánh trứng, bánh đậu đỏ, tteokbokki, chả cá,...
- Anh nè! Nay em cho nó được nghỉ ngơi một chút mà nó mém tý nữa lại dùng bắp tay đó kẹp đầu em.
Yohan cười nhẹ nhàng, một nụ cười của người anh tốt bụng, anh xoa xoa đầu Suho như kiểu an ủi vì tấm lòng tốt bị hiểu lầm của cậu.
Yohan, 30 tuổi, vũ công múa đương đại, vì chấn thương đầu gối nay bán đồ ăn ven đường trang trải cuộc sống. Lúc mới lên Seoul, anh là người chăm sóc, cho chúng tôi nơi ở, cái ăn cái mặc. Anh thương hai đứa tôi như em ruột vậy. Chắc là do sự đồng cảm, cảm thông giữa những người mất đi ba mẹ từ thuở bé chăng? Dù lý do là gì đi nữa tôi vẫn biết ơn anh rất nhiều!
Anh đưa tôi chiếc bánh đậu đỏ mà anh nghĩ là tôi thích nhất, có một sự thật là tôi ghét đậu đỏ nhưng anh là ngoại lệ.
- Mai là tới ngày đó rồi, nay anh dọn hàng sớm rồi chở hai đứa đi mua chút hoa quả, rau củ, thịt nữa để chuẩn bị sẵn nha.
- Vậy tụi em đành chấp nhận làm phiền anh rồi.
Suho vừa nói vừa ăn với đôi má mũm mĩm, căng tròn đó.
Tôi cười tỏ ý cảm ơn rồi quay lại công việc của mình với ly mì gói thèm bấy lâu. Hương vị này, chua cay đậm vị, sợi mì dai ngon thấm đẫm nước dùng. Xuất sắc!
Sau khi no nê cái bụng, ba người chúng tôi cùng nhau dọn hàng rồi chạy đến chợ mua đồ chuẩn bị cho ngày quan trọng, ngày thay đổi cuộc đời tôi. Tiếng Suho ca hát, cười đùa, trêu chọc tôi lưu lại khắp con phố chúng tôi đi qua. Suho hồn nhiên, lạc quan của tôi!
23:30, ngày 14 tháng 5, tại steak house.
- Mai hai tụi anh nấu ăn rồi mang qua cho, em xong việc thì bắt taxi mà về, không thì gọi anh ra đón nghen.
Vừa nói anh vừa dúi vào tay tôi tờ 100 ngàn won, anh vẫn như ngày nào, luôn lo lắng cho tôi.
- Em biết rồi, anh về cẩn thận nha. HoHo à! Đừng có quậy...
- Biết rồi, biết rồi. Đừng để bị thương nha. Bái bai!
Tôi đứng nhìn đến khi bóng xe hai người khuất hẳn mới quay bước vào trong nhà hàng "sang trọng" phía sau lưng.
Đơn hôm nay là khách quen, bà cũng chính là người chi mạnh tay nhất trong list phú bà của tôi, đồng thời cũng là người luôn đề nghị tôi làm sugar baby.
Bước vào với khuôn mặt lạnh lùng rồi nhanh chóng dán lên đó một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy khách hàng giống như chú cún con thấy chủ nhân của mình mà vui mừng vậy. Tôi chiều chuộng, nũng nịu sau đó lại cool ngầu, lịch lãm. Tôi lạm dụng cảm xúc của mình một cách khủng khiếp vì những yêu cầu gắt gao của vị khách VVIP này. Có lúc tôi thấy mình thật kinh tởm khi phải lừa dối cảm xúc cá nhân nhưng liệu tôi có lựa chọn nào tốt hơn sao?
Nói chuyện vui vẻ được một chút, đơn hàng lại bắt đầu đi đến vấn đề khác với hợp đồng đã bàn trước.
- Em gặp anh bao nhiêu lâu rồi nhỉ?
- Gần đến 3 năm rồi.
- 3 năm rồi ấy hả! Em cứ ngỡ mới vài ngày chứ, đã lâu vậy rồi sao? Nhưng sao anh cứ bắt em phải tưởng tượng hoài vậy chứ hả! Cái thân hình vạm vỡ này phải bị em trói lại, trừng phạt ngay, từng nhịp roi da chạm lên làn da trắng hồng mịn màng của anh đến hằn đỏ, khuôn mặt điển trai này... sẽ đỏ lên vì sung sướng, nước mắt lăn dài lên bờ má hồng hào, đôi môi căng mộng... không ngừng phát ra âm thanh của dục vọng. BRAVO! Thật êm tai làm sao! ANH chừng nào mới cho em đây?
Cơ thể bà ta bốc lên mùi nước hoa nồng nặc tiến sát lại gần hơn về phía tôi, đôi bàn tay đầy mùi tiền dơ bẩn ấy lướt trên cơ thể săn chắc của tôi, ánh mắt thèm khát mãnh liệt như một con hổ cái hứng tình. Thời điểm đó chỉ cần tôi gật đầu đồng ý, bà ta chắc sẽ nhào đến, xẻ thịt tôi như miếng steak trên dĩa mà bà đã ăn lúc nãy ngay lập tức mất.
- Anh đã nói rồi mà, anh muốn giữ cho em...
- CÁI THẰNG LÀM TRAI NÀY! MÀY ĐỊNH GIẢ VỜ ĐẾN BAO GIỜ HẢ? MÀY CŨNG CHỈ LÀ THẰNG ĐIẾM DƠ BẨN THÔI!!! GIỮ GÌ CHỨ. MẸ KIẾP!
'Chát' một cái rồi hai cái, tiếng chửi rủa, tiếng bạt tai vang vọng khắp căn phòng được gắn mác là sang trọng này, nhưng sự thật đây lại là một trại sư tử cái dẫn dụ cún con để thỏa mãn dục vọng đáng kinh tởm của mình. Tôi hơi choàng váng sau những cú tát như đấm vào mặt đó. Không suy nghĩ gì nhiều. Tôi quỳ xuống, cuối đầu xin lỗi khách. Tôi không còn xa lạ gì với viễn cảnh này. Đối với tôi, đây như là cảnh quay đi quay lại không hồi kết ở từng đơn hàng của vị khách này.
- MẸ NÓ!
Nói xong, bà ta quăng một cộc tiền vào mặt tôi mạnh tới mức, mi mắt bị cứa đứt. Bà ta tức giận, quay bước đi, bỏ tôi lại ngồi nhặt nhạnh những tờ tiền rơi vãi trên nền đất.
Để ý đến vết hằn đỏ, vết cắt trên mặt, tôi thầm nghĩ:
- Suho lại cuống cuồng lên cho xem.
Tôi chậm rãi rời khỏi nhà hàng "sang trọng", bắt xe buýt trở về ngôi nhà chỉ có cậu và tôi. Bỗng đâu đó có một mùi hương cứ hiện mãi trong tâm trí tôi, nó ấm nồng, ngọt ngào mà lịch lãm, nam tính. Tôi không thể thôi nghĩ về nó. Một mùi hương say đắm lòng người!
Nhưng lúc đó tôi đã không biết rằng, mùi hương đó là thứ sẽ khiến tôi phá vỡ hết nguyên tắc mà bản thân cố gắng gìn giữ suốt bao năm qua.
Phá vỡ tất cả...