Seoul dạo gần đây bước vào khoảng thời gian lạnh lẽo, bên ngoài mưa kèm theo gió và tuyết rất nhiều, khiến ai cũng mệt mỏi uể oải, không ít người đã phải nghỉ học nghỉ làm vì thời tiết xấu quá mức cho phép.
Nhưng với những đứa ham công tiếc việc như tụi tôi, hôm nay cũng chỉ là một ngày mùa đông bình thường.
Có nghĩa là, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.
Sáng sớm thức dậy, vệ sinh cá nhân, thay đồ, ra ngoài gọi mấy thằng nhóc để chúng không ngủ nướng, phụ Jin hyung làm đồ ăn sáng, chờ anh quản lý đến, ăn sáng rồi rời khỏi ký túc xá.
Nếu có lịch trình bên ngoài, thì có khi đến lúc bắt đầu một ngày mới chúng tôi mới được về nhà.
Còn không thì, đến công ty, nhốt mình trong studio hay phòng tập tới khi nào cảm thấy rã rời rồi thì mới ra về.
Và hôm nay, chúng tôi phải luyện vũ đạo.
Mọi thứ đang rất ổn, thì Bang PD bước vào, đằng sau đó là một cái bóng màu xanh.
Ông trao đổi tình hình luyện tập của chúng tôi với thầy Son một hồi, sau đó gật đầu hài lòng, rồi quay người lại, ra hiệu cho người kia bước đên bên cạnh.
Là... một cô gái?
Bang PD hắng giọng, khiến chúng tôi chú ý vào ông: "Lịch trình của các cháu ngày càng dày đặc, Sejin và Hobeom bày tỏ rằng họ không thể quán xuyến được mọi thứ. Vậy nên, ta đã tuyển thêm một quản lý nữa.
Vốn dĩ, ta không có ý định tuyển nhân viên nữ với vai trò này bởi tính chất của nó, nhưng năng lực của cô gái này không hề tệ, ta tin rằng cô gái này sẽ làm tốt trong tương lai. Bây giờ mấy đứa làm quen với nhau nhé, ta đi luôn đây."
Tất cả chúng tôi cúi chào ông, sau đó Bang PD rời đi.
Để lại cô gái đó.
Tôi quan sát cô gái này thật kỹ, rồi nhíu mày.
Hình như... tôi đã gặp em ở đâu đó rồi thì phải.
Nhưng là ở đâu?
Rồi, dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt, khi em mỉm cười nhẹ, cúi đầu chào: "Xin chào, tôi là Park Ahn Hye, quản lý mới, rất vui được làm quen với mọi người."
Cô gái đứng trước tôi mặc một chiếc áo sơ mi có sọc trắng và xanh biển, quần bò đơn giản và một đôi giày trắng, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh xõa sau lưng.
Đây là một cô gái bình thường, không có gì nổi bật.
Nhưng ánh mắt của em khiến em nổi bật.
Vừa chứa đựng sự tự tin đến ngạo nghễ, vừa bao hàm nét ôn hòa kín đáo.
Và nụ cười. Em cười mà biểu cảm của em không hề thay đổi, tựa như cười chỉ là khiến đôi môi kia cong lên thôi vậy.
Một lần nữa, tôi để suy nghĩ của mình trôi dạt tới nơi xa xôi, cho tới khi tụi nhỏ bắt đầu láo nháo chào hỏi với em.
"Xin chào, em là Jungkook"
"Mình là Taehyung, cậu có thể gọi mình là Taetae nếu muốn"
"Mình là Jimin"
"Tụi mình là... maknae line của Bangtan đó!!!"
Ba đứa nhỏ nói liền tù tì, làm em không nói được một câu nào. Sau đó, em cong nhẹ khóe môi: " Rất vui được làm quen"
Jin hyung khẽ lắc đầu, bước đến bên cạnh và chìa tay ra: "Anh là Seokjin. Em mới đến, đừng để ý tới mấy trò trẻ con của mấy đứa nhé"
Taehyung hôm nay có vẻ khá cao hứng, chọc Jin hyung: "Bày đặt! Anh làm như anh chưa bao giờ hùa theo mấy trò đùa đó ấy."
Seokjin trừng mắt: "Này! Mấy đứa không biết cái gọi là giữ hình tượng hả?"
Có vẻ là em biết rằng khẩu chiến sắp diễn ra, nên khúc khích cười, nắm lấy tay Seokjin và lắc lắc: "Oppa, em biết rồi ạ" khiến cho mọi người ngừng nói và tập trung vào em.
Namjoon và Hoseok cùng bước đến đứng đối diện với em.
"Anh là Namjoon"
"Còn anh là Hoseok"
Em chờ cho hai nhóc nói xong, sau đó khẽ nghiêng người: "Leader và Main dancer của nhóm, rất hân hạnh."
Namjoon nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên tia tán thưởng, tôi nghĩ vậy.
Quả thật, tôi cũng có chút ấn tượng. Rất duyên dáng.
Cuối cùng, em bước đến trước mặt tôi, mỉm cười và chủ động chìa tay ra: "Chào anh, em là Park Ahn Hye."
Tôi nắm lấy bàn tay đó, giữ khoảng 3 giây rồi lại thu về đút trong túi áo hoodie: "Suga, hoặc Min Yoongi."
Phía bên kia, Hoseok và Jimin lắc đầu khe khẽ, còn Jin hyung thở dài.
Tôi làm gì sai à?
Chưa kịp suy nghĩ thì Jimin cầm điện thoại bước đến bên cạnh em, còn Hoseok nói: "Chúng ta xưng hô như thế nào đây Ahn Hyechi?"
Thật tình, cũng chỉ mới gặp nhau có nửa tiếng thôi mà xưng hô đã suồng sã như vậy rồi...
Tôi nghĩ vậy, nhưng dường như em không có để ý: "Em sinh năm 95, cùng tuổi với Taehyung và Jimin" rồi chỉ ngón cái về hướng Jiminie: "Sinh nhật của em sớm hơn sinh nhật của Jimin năm ngày đấy"
Taehyung và Jungkook ngạc nhiên, còn Jimin thì vẻ mặt tí tởn lắm.
Sau đó, tám người chúng tôi trao đổi số điện thoại với nhau, rồi em cúi đầu chào và rời đi.
Jin hyung khẽ huých vào vai tôi: "Này, em thấy cô bé kia thế nào?"
"Quen thuộc." Tôi trả lời, rồi cúi xuống buộc lại dây giày.
"Hả?" Jin hyung nói, vẻ mặt toàn là sự hoang mang khó hiểu.
"Dường như, chúng ta đã gặp cô gái này rồi."