Cô mỉm cười: "Tôi không muốn đau dạ dày, cũng không muốn tu tiên."
Đây là nụ cười hiếm hoi của Lâm San từ hôm qua đến giờ.
Hạ Ý Hạo nhìn thấy cô ta nở nụ cười, mới khẽ thở phào một hơi.
"Nếu như không muốn thì sau này em phải chăm sóc mình cho thật tốt, ba em chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ chán chường này của em đâu."
"Vâng."
Cho dù là vì mình, vì ba, hay vì… Hạ Ý Hạo, thì cô cũng không thể bi quan mà sống như vậy được.
Sau khi thấy cô đáp ứng rồi, Hạ Ý Hạo mới khẽ nhếch khóe môi.
Anh ta nắm tay Lâm San, tiếp tục bước đi: "Lâm San, không có vấp ngã nào trong cuộc sống là không thể vượt qua được, tôi biết chuyện của ba em khiến em bị đả kích rất lớn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, em vẫn phải bước về phía trước, không thể gục ngã như vậy được."
"Tôi biết rồi."
Cô ta chỉ muốn sống buông thả trong mấy ngày mà thôi.