Điền Mật thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại.
Cuối cùng, cô thật sự từ bỏ, nhìn sang Tiểu Miêu Miêu bên cạnh: "Miêu Miêu, hay là cậu tra đi?"Tiểu Miêu Miêu nuốt nước miếng, bàn tay cô giơ ra đến giữa không trung mà làm thế nào cũng không giơ tiếp được nữa.
"Mimi, cậu nhờ người khác tra đi!"
Hiện giờ hai tay cô mềm nhũn không còn chút sức nào.
Điền Mật cũng vậy, cô như cầu xin sự trợ giúp mà nhìn sang bạn học ngồi bên: "Bạn ơi, bạn giúp tớ với, có được không?"
"Được."
"Cảm ơn bạn." Điền Mật nói: "Bạn tra giúp tớ chuyến bay lúc sáu giờ sáng hôm qua là chuyến nào."
"Sáu giờ sáng hôm qua?" Bạn học nọ khó hiểu nhìn Điền Mật.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Bạn nữ kia chỉ vào màn hình bên ngoài: "Sáu giờ sáng hôm qua không phải là cái máy bay bị rơi kia à?"
Cạch!
Điện thoại Tiểu Miêu Miêu rơi xuống đất, màn hình điện thoại lập tức vỡ tan ngay khi chạm đất.