Trần Mỹ Lệ cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Triệt: "Cô lừa được người khác, nhưng có thể lừa được tôi sao? Tôi biết rõ tất cả, trước kia khi còn nhỏ cô luôn kiếm cớ gần gũi để nhờ Tần Khanh làm bài tập. Tần Khanh nhà chúng tôi đơn thuần tin người, còn bảo cô là người tốt, nhưng tôi sẽ sớm nhận ra cô chẳng có ý tốt lành gì cả."
Trong lòng Lâm Triệt chấn động, tuổi thơ của cô không hề êm đẹp, mỗi lần nhắc đến luôn là sự xấu hố và chua xót.
Nghĩ đến hiện tại, cảnh còn đây nhưng người đã không còn, mọi thứ đều thay đổi, sắc mặt của Lâm Triệt hơi u ám nhìn Trần Mỹ Lệ: "Tôi đối xử với anh ấy tốt, mà lại là không có ý tốt sao?"
"Cô chỉ là một đứa con hoang chẳng ra gì, sao có thể đối xử tử tế thật lòng với Tần Khanh? Chẳng qua cô thấy Tần Khanh là người cả tin, tưởng rằng bám vào Tần Khanh là có thể có đổi đời sao? Sao tôi còn không nhận ra ý đồ này, người như cô tôi đã gặp nhiều rồi, đáng tiếc, cửa lớn của Tần gia không dễ vào vậy đâu!"
Lâm Triệt cắn môi, lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền, bởi vì nghĩ đến những tình cảm đã qua trong quá khứ, sắc mặt của cô trở nên nhợt nhạt, đội môi tái mét.
Chung quy thì Tần Khanh vẫn là một quá khứ chưa hoàn toàn quên lãng, cô không thể không để tâm, nhất là khi tất cả mọi người đều nhận ra tâm tư của cô, chỉ có Tần Khanh là không..
Lâm Triệt cảm thấy bản thân mình thật đáng thương...
Trần Mỹ Lệ nhìn lần nữa, thấy cô đến đây nhưng không thấy xe, lại ngồi một mình nơi này uống cà phê, mở miệng cười mỉa mai với nhân viên: "Này, mấy người sao không chịu nhìn kỹ hả? Cô ta có thể mua nổi một chiếc xe ở đây sao? Không chừng là tới đây để ăn uống chùa rồi, tưởng hiện tại mình là diễn viên có chút tiếng tăm thì có tiến mua xe ư? Dạng người như cô ta có thể mua được một chiếc siêu xe à? Xứng sao?"
"Dì Tần, dì đừng quá đáng!" Lâm Triệt đứng lên trừng mắt nhìn Trần Mỹ Lệ.
Trần Mỹ Lệ kéo tay của Lâm Lị, kiêu ngạo đi lướt qua người Lâm Triệt, khinh thường nói: "Còn không tự nhìn lại mình xem là cái dạng gì? Lily, chúng ta đi, chẳng may bị hơi của kẻ nghèo kiết xác này dính vào người, hôi chết đi được!"
"So với hơi ai đó thì dễ ngửi hơn nhiều!" Lâm Triệt đáp lại một cách châm biếm.
Trần Mỹ Lệ sửng sốt, mặt mũi nhăn lại: "Cô... cô...!"
Bà ta bị chọc tức thì liền muốn xông lên, nhân viên cửa hàng thấy không ổn thì lập tức đến can ngăn.
Lúc Trần Mỹ Lệ bị kéo đi vẫn còn to tiếng mắng chửi Lâm Triệt.
Lâm Triệt ủ rũ trở về chỗ ngồi, cô nhớ lại ánh mắt giễu cợt của Lâm Lị khi nãy thì buồn phiền, dù bộ dáng á khẩu của Trần Mỹ Lệ trông rất đáng đời nhưng cũng không thể làm tâm tình cô cảm thấy thoải mái.
Thời điểm Cố Tĩnh Trạch quay lại, nhìn thấy cô ngồi một chỗ, gương mặt ảm đạm, đôi mắt tựa như có một tầng sương mù.
"Lâm Triệt." Cố Tĩnh Trạch lên tiếng gọi.
Lâm Triệt sửng sốt, quay đầu: "Xong rồi sao?"
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Vừa nãy em nói chuyện gì với bọn họ?" Tuy anh đã nhìn thấy từ xa, nhưng không rõ nội dung của cuộc đối thoại.
Lâm Triệt cười một cái, nói: "Không có gì."
Nhìn thấy cô cố gắng tỏ vẻ kiên cường, trong lòng anh lại khó chịu.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch càng thêm âm trầm nhìn cô rất lâu.
Lâm Triệt nhẹ nhàng nói: "Tôi quen rồi, bà ta có nói lung tung gì thì tôi cũng không mất miếng thịt nào cả. Chứ nếu mà tôi đánh bà ta thì chắc ngày mai tôi sẽ lên trang nhất các bài báo quá, khi đó sẽ nổi tiếng vì khi dễ người lớn tuổi." Cô vừa nói, gương mặt nhá nhắn vẫn tươi cười nhìn anh.
Nụ cười miễn cưỡng đó làm Cố Tĩnh Trạch cảm thấy nhói lòng. Tựa như nếu nhìn thấy cô không vui, thì anh cũng sẽ không thể vui vẻ.
Môi của anh mím chặt thành một đường thẳng, kéo tay của Lâm Triệt lại, nhìn cô: "Có muốn nhìn thấy bọn họ phải chật vật không?"
"Đương nhiên là có... nhưng mà anh muốn làm gì?" Lâm Triệt mờ mịt hỏi.
Cố Tĩnh Trạch để tay của cô khoác vào tay anh, bộ dáng thân mật cười cười, Lâm Triệt cảm thấy cảm xúc khác lạ từ gương mặt của anh. Dường như anh âm trầm hơn rất nhiều, ánh mắt hơi có mây đen bao trùm, nặng trĩu.
"Không có gì, chỉ cho em xem một trò hay ho thôi." Khoé môi của anh nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ, đủ gợi cảm đến mức có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào điện đảo vì anh.
Lâm Triệt còn chưa kịp phản ứng thì Cố Tĩnh Trạch đã dẫn cô ra ngoài, tầm mười phút sau thì nghe người khác bẩm báo lại: "Chính là người này vừa mới làm hỏng xe của thiếu gia."
Tiếp theo đó là tiếng nói chua chát của Trần Mỹ Lệ: "Các người không biết tôi là ai sao? Sao chúng tôi có thể đụng hư chiếc xe này? Cả việc chạm vào chúng tôi còn khinh thường, cái thứ này chỉ có mấy trăm vạn, chúng tôi.."
Cố Tĩnh Trạch lúc này nắm tay Lâm Triệt, lạnh lùng bước tới, thanh âm trầm thấp lãnh đạm: "Ai làm hỏng chiếc xe tôi vừa mua?"
Vệ sĩ của Cố gia bước tới đáp: "Thiếu gia, người phụ nữ này làm hỏng xe của chúng ta, giờ muốn bỏ chạy. Chúng tôi đã báo cảnh sát, đang chờ xử lý, nhưng bà ta làm loạn lên không nhận mình đã làm hỏng xe."
Lâm Lị và Trần Mỹ Lệ cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thần thái tự nhiên đang rảo bước đi tới, vóc dáng anh cao quý nho nhã.
Trần Mỹ Lệ sửng sốt, đặc biệt khi nhìn thấy Lâm Triệt đang khoác tay của anh, hai người thân mật đứng bên cạnh nhau.
Còn Lâm Lị, ban đầu ánh mắt cô ta sáng ngời, sau đó chuyển sang đố kỵ ghen ghét nhìn về phía Lâm Triệt. Lâm Triệt này thật sự đang đứng bên cạnh Cố Tĩnh Trạch... Thật chướng mắt!
Cố Tĩnh Trạch đi tới, liếc bà ta một cái, ánh mắt có vẻ lười biếng chán ghét, nói: "Cảnh sát tới sẽ để họ xử lý, các người la hét ầm ĩ cái gì?"
Trần Mỹ Lệ hừ to một tiếng, hét lên: "Loại xe mấy trăm vạn này, Tấn gia chúng tôi căn bản nhìn đã chướng mắt, sao có thể chạm vào? Huống chi, cậu tưởng báo cảnh sát thì hay sao? Tôi thật muốn nhìn xem cảnh sát làm thế nào để đưa tôi đi? Việc này vốn dĩ không phải do tôi làm, tôi không tin cậu có thể nói cảnh sát bắt tôi!"
Gương mặt Cố Tĩnh Trạch vẫn lãnh đạm, khiến Trần Mỹ Lệ trở nên chột dạ.
Cố Tĩnh Trạch cười khẩy một tiếng, không thèm nhìn đến Trần Mỹ Lệ, anh quay ra nói với vệ sĩ: "Nói với cảnh sát, tôi rất ghét loại người làm sai không biết hối hận. Bảo họ xử lý cho tốt một chút, ít nhất phải giam lại mấy ngày cho đỡ phiền."
Trần Mỹ Lệ kinh ngạc, sắc mặt tái lại, bà ta hả họng muốn nói gì đó thì lập tức bị Lâm Lị ngăn lại.
Lâm Lị dè chừng nhìn Cố Tĩnh Trạch, tuy không cam lòng yếu thế nhưng vẫn phải nói nhỏ vào tai Trần Mỹ Lệ: "Mẹ.. người này là Cố Tĩnh Trạch, Cố Tĩnh Trạch của Cố gia..."
Trần Mỹ Lệ tức khắc biến sắc hoảng hốt, lớp phấn dày cộm trên mặt cũng không thể che giấu được biểu cảm lúc này của bà ta.
Người này chính là Cố Tĩnh Trạch?
Trong lòng Trần Mỹ Lệ cảm thấy có chút sợ hãi, bà ta đương nhiên từng nghe nói qua Cố Tĩnh Trạch là ai. Nhưng chính vì vậy bà ta càng không thể tin được Lâm Triệt đang ở bên cạnh anh!
Sao có thể? Chẳng lẽ Lâm Lị đã nhìn lầm!
Cái con bé Lâm Triết này sao lại quen biết với Cố Tĩnh Trạch.