Lâm Triệt liền kháng cự lại lời của anh: "Tôi đắc tội anh lúc nào?"
"Em hạ dược tôi, em cho rằng nếu không phải mình vận khí quá tốt thì giờ có thể đứng trước mặt tôi mà nói chuyện vậy sao?" Cố Tĩnh Trạch nhướng mày.
Đến tận giờ phút thì bản thân anh cũng còn cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ mình lại gặp phải chuyện này, ngạc nhiên hơn nữa là anh lại không trừng phạt mà cưới cô làm vợ.
Lâm Triệt giống như bừng tỉnh, hiểu được anh nói gì, bèn đỏ mặt ấp úng: "Tôi... chuyện đó chưa biết ai mới là người xui xẻo đâu, tôi cũng đâu có tốt số gì, tự nhiên từ một người đang tự do lại trở thành người vợ hợp đồng, mỗi ngày đều phải nhìn thấy, chịu đựng tính tình cổ quái của anh!"
Gương mặt Cố Tĩnh Trạch hơi trầm xuống một chút.
Cô ấy còn nói chính mình mới là người chịu uỷ khuất sao?
Anh bỗng nhiên đứng dậy, bước đến một bước, trực tiếp đối diện khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt, lấy bàn tay thô ráp nắm lấy cằm của cô: "Em lặp lại lần nữa xem?"
Một mùi hương nam tính lạnh lẽo đột kích mũi của Lâm Triệt, cô hoảng sợ nhìn động tác ái muội của anh, gương mặt cô cứng đờ, cô cảm thấy môi của anh, gương mặt cô cứng đờ, cô cảm thấy môi của anh ở rất gần, như thể chỉ cần cô tuỳ tiện cử động là sẽ chạm vào ngay lập tức.
Lâm Triệt lập tức dùng hết sức gạt tay của Cố Tĩnh Trạch: "Tránh ra tránh ra, anh làm gì đứng gần tôi quá vậy? Nóng muốn chết!"
Gương mặt cô ứng đỏ, rốt cuộc nhịn không được liền dẫm mạnh lên chân anh rồi né qua một bên.
"Ui." Cố Tĩnh Trạch bị đạp mạnh thì kêu một tiếng đau. Cô nhóc Lâm Triệt này, đúng là dùng hết sức lực mà.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Giỏi lắm Lâm Triệt, đây là em lợi dụng tôi xong rồi thì lập tức trở mặt đúng không?"
Lâm Triệt giống như không thèm nghe anh nói, tức khắc quay đầu bỏ chạy vào phòng, đóng kín cửa lại, cô ngồi phịch xuống đất, lấy tay vỗ vỗ vào ngực, chỗ đó vẫn còn phập phồng sợ hãi.
Cái tên lưu manh này, còn dám khiêu khích mình nữa! Cô chưa kịp định thần thì lại nghe thấy thanh âm của Cố Tĩnh Trạch lần nữa vang lên bên ngoài.
Vốn dĩ anh vẫn còn nhiều việc chưa xử lý, nhưng bị cô quấy nhiễu như vậy thì làm sao còn tâm tình làm việc, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát tiến đến phòng ngủ.
Lâm Triệt sống chết cũng không cho anh vào phòng, cô đứng ngay cửa, lấy tay khoá chặt chốt rồi nói lớn: "Anh đi sang phòng bên cạnh mà ngủ!"
Nghe Lâm Triệt nói vậy, Cố Tĩnh Trạch buồn bực: "Vì cái gì tôi phải sang phòng bên cạnh?"
"Đâu phải lần đầu anh ngủ phòng khác, giờ tôi rất mệt, không muốn bị quấy rầy!"
À, thì ra bây giờ cô còn có thói quen trịch thượng này nữa!
Anh gắt gỏng nói: "Chỗ này là phòng ngủ của tôi, tôi muốn ngủ thì ngủ, em mở cửa cho tôi!"
"Không mở, tôi mới đắc tội với anh xong, làm sao biết anh sẽ không trả thù tôi?" Lâm Triệt nghĩ đủ cớ để nói, nhất quyết không cho anh vào phòng.
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng: "Em giờ cũng biết là đã đắc tội tôi?"
"Dù sao cũng đắc tội mấy lần rồi, thêm một lần cũng không nhiều!"
"Được, nếu nói vậy, Lâm Triệt, em không sợ tôi trả đũa em sao? Đến lúc đó tôi sẽ làm em không thể nào đóng phim, sẽ không công ty nào dám nhận em!"
"Cái gì?" Lâm Triệt hoảng hốt: "Cố Tĩnh Trạch, anh đừng có vô sĩ như vậy, hợp đồng hôn nhân đã nói chúng ta không được phép can thiệp vào chuyện của nhau!"
"Chuyện vô sĩ tôi cũng làm nhiêu rồi, em đừng quên, tôi chính là nhà tư bản độc tài!" Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng.
Ánh mắt Lâm Triệt dao động, trong lòng thoáng do dự, cuối cùng thử thăm dò bằng cách mở he hé cánh cửa. Không ngờ Cố Tĩnh Trạch lanh tay lẹ mắt, trực tiếp đầy mạnh cửa ra làm Lâm Triệt hoảng hồn lùi về sau vài bước.
Cố Tĩnh Trạch vừa thấy đã duỗi tay ôm trọn eo của cô, kéo cô từ tư thế lảo đảo mém té đã nhào vào lòng anh.
Lâm Triệt kêu một tiếng, đến lúc phản ứng lại thì gương mặt cô đã đối diện Cố Tĩnh Trạch, hơi thở hai người rất gần nhau, cô có thể nhìn thấy rõ đôi môi mỏng cùng với yết hầu đang lên xuống của anh.
Cô lập tức dùng tay đẩy anh ra, nhưng không nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch lập tức nhíu mày khó chịu, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô.
Thấy cô đến cả việc nhìn mình cũng cự tuyệt, ánh mắt cứ liều trốn tránh, trong lòng anh rất không vui, càng ép sát người cô: "Lâm Triệt, em làm gì vậy hả, tôi có vấn đề gì mà mấy ngày nay em đều né tránh tôi?" Trong lòng
Lâm Triệt thất kinh.
Bị phát hiện rồi?
"Tôi... tôi không có trốn tránh anh!" Cô vẫn liều mạng đầy anh ra.
Bàn tay Cố Tĩnh Trạch càng nắm chặt hơn: "Còn nói không trốn tránh? Vậy sao em không dám nhìn tôi, còn muốn đuổi tôi ra ngoài?"
Lâm Triệt vội quay đầu nói: "Không có, anh tưởng tượng quá rồi!"
Cố Tĩnh Trạch lôi kéo Lâm Triệt, dùng tay chạm vào khuôn mặt của cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh: "Vậy em nhìn tôi mà nói là không trốn tránh tôi đi!"
Lâm Triệt ngẩng đầu, đối diện với ám mắt thâm trầm của anh, miệng cô giật giật không nói nên lời. Quả thật là cô phải trốn tránh anh, bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh là cô cảm tưởng thân thể mình nóng lên rồi.
Cô lập tức nói: "Tôi thật sự không có trốn tránh anh, anh buông tôi ra đi!"
Cô dùng sức lấy tay anh ra khỏi người cô.
Cố Tĩnh Trạch bực bội nhìn Lâm Triệt xoay người bỏ đi, anh vẫn đi theo
sau cô: "Rốt cuộc em làm sao vậy, Lâm Triệt?"
"Cái gì mà làm sao, tôi không sao cả, chỉ là gần đây bận bịu quá!"
Lâm Triệt vẫn cương quyết nói. "Vậy em vì cái gì mà cứ muốn đuổi tôi ra ngoài?"đương nhiên Cố Tĩnh Trạch không tin.
"Bởi vì tôi... tôi và anh ngủ cùng một phòng rất không tiện, hơn nữa chúng ta chỉ là kết hôn giả, giờ mọi người trong nhà anh cũng không ai nghi ngờ quan sát chúng ta nữa, cho nên chúng ta nên tách ra ngủ thì sẽ tốt hơn!"
"Lâm Triệt..." Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên có một linh cảm không tốt: "Em trốn tránh tôi, không lẽ em đã thích người đàn ông nào rồi?"
Nếu không phải lý do này thì Cố Tĩnh Trạch không thể nghĩ ra nguyên nhân gì khác.
Lâm Triệt sửng sốt nhìn anh, cô thật sự không nghĩ đến hướng suy nghĩ này.
Nhưng anh đã hỏi vậy thì Lâm Triệt cũng dứt khoát trả lời: "Cũng không thích ai cả, nhưng tôi sớm muộn cũng sẽ có bạn trai thôi, chứ không lẽ mới nhiêu đây tuổi mà tôi phải chịu kiếp độc thân, không phải là lãng phí thanh xuân của mình sao?"
Cô nghĩ bụng có lẽ là mình đang cần một người bạn trai thật, từ nhỏ đến lớn thì trùừ Tần Khanh, cô chưa từng thích ai, cũng chưa tiếp xúc bất kỳ người đàn ông nào, có lẽ vì vậy mà khi đối diện Cố Tĩnh Trạch thì cô cảm thấy khẩn trương bộp chộp.
Nhất định là cô đã bị rối loạn tâm sinh lý làm tinh thần và thể xác bấn loạn nên mới suy nghĩ lung tung rồi!
Cố Tĩnh Trạch ninh mày lại, ánh mắt sâu thẳm lại trở nên thâm trầm, anh nhìn vào đôi môi đang nói chuyện liến thoáng không ngừng của Lâm Triệt, trong lòng trở nên kích động.
Đáy mặt dần dần lạnh lẽo, anh lập tức bước tới, một tay đè bả vai của cô, một tay đặt sau gáy của cô, trực tiếp hướng về đôi môi đỏ đang nói không ngừng nghỉ, cắn lấy làn môi của cô. Đầu lưỡi vươn ra liếm lấy, cơ hồ là theo bản năng, lưỡi của anh đã chui vào trong miệng của cô.
Lâm Triệt kinh ngạc đến ngây người, cô cảm nhận cái lưỡi trơn trượt của anh, mang theo cảm giác lành lạnh đang xâm chiếm trong miệng của mình, nhất thời cả thân thể đều cứng đờ không thế phản kháng.
Cố Tĩnh Trạch hôn ngấu nghiến giống như muốn hút đi cả linh hồn của cô, hút thật sâu đầu lưỡi của cô, giống như muốn hoà tan cả hai vào nhau không tách rời.