Ngày 24 tháng 10 năm 1006 ( theo lịch Quang Minh ) tại quốc gia lớn nhất loài người Vạn Xuân, cô công chúa thứ 3 của nhà vua Lê Văn Hiếu đã được hoàng hậu hạ sinh. Cô bé được đặt tên là Lê Anh Thư cùng lời tiên đoán sẽ dẫn dắt vị anh hùng đến từ thế giới khác ă chặn đại thảm họa năm 1024 hay còn gọi là 'ngày tàn" lúc đó cánh cổng trần gian và âm thế sẽ lại mở ra sau 1000năm bị phong ấn bởi vị anh hùng huyền thoại đã đánh bại ma vương Hắc Cuồng Phong, đẩy lùi ma tộc về tận địa ngục.
Chuyển cảnh trở với main Nguyễn Sa Minh mọi thứ xung quanh đều cháy rực những tiếng còi báo động kêu inh ỏi, tiếng súng tằng tặc đến rát tai, ngôi nhà bên cạnh main đang dần đổ sụp xuống. Trong ngôi nhà ấy, hình bóng 1 người phụ nữ nằm trên sàn đang bị 1 chiếc tủ nặng đè lên. Main hét lên những tiếng tuyệt vọng, đau buồn, hàng lệ 2 dòng cứ tuân:" MẸ ƠI!!!" Người phụ nữ đang dần bị đám lửa nuốt chọn nhưng nụ cười vẫn nở trên môi có phải chăng nó thay cho lời muốn nói:" Mẹ ổn mà con trai yêu quý, con hãy tiếp tục sống ko chỉ cho con mà hãy cho cả phần mẹ." Rồi tiếng máy bay vèo qua 1 quả bom rơi xuống "bùm". Minh tỉnh giấc, đưa tay lên mắt những giọt lệ làm ướt lên ngón tay:" Mình lại khóc mất rồi, đấy chỉ là mơ thôi mà." Main đứng dậy đến trước bàn thờ thắp lấy 3 nén hương cắm vào bát hương rồi chắp tay trước tấm ảnh, thầm nguyện:" Cũng đã 11 năm rồi mẹ ha, con sắp đến sinh nhật lần thứ 18, mẹ thấy đấy con vẫn khỏe de á tuy chiến tranh thế giới thứ ba vẫn tiếp tục từ ngày ấy. Hm... Phải biết nói sao ta... Cuối cùng con đã hoàn thành cỗ máy thời gian cuối cùng con có thể 1 lần nữa được thấy mẹ." Nói xog câu đấy main lạy 3 cái rồi đi lướt qua cửa sổ nhà thì là cảnh tưởng hoang tàn, những tòa cao ốc chỉ còn lại vài tầng dưới, đường xá đầy rẫy những hố do bom để lại, cây thì trơ trọi lại mỗi cành, hoa lá đã bị thiêu rụi. Main đi xuống căn hầm bằng lối đi dưới sàn nhà, ở đây có rất nhiều các bản vẽ nào là trên 1 cái bàn cạnh lối vào nào là được treo trên bảng thậm chí cả dưới đất. Không chỉ có vậy còn có rất nhiều các dụng cụ khác nhau vứt lung tung. Main lấy cái áo choàng đen như kiểu của bác sĩ khoác lên người bước chiếc xe ô tô bán tải mà đằng sau nó là những chiếc máy kì lạ. Main gọi đó là cỗ máy thời gian, khởi động lên nó phát sáng xanh lam khắp mình, main cài thời gian là 12 năm "con tới với mẹ đây" và nhấn chạy "phụt" chiếc máy biến mất khỏi căn hầm cùng main. Main tiến vào 1 đường hầm tăm tối, chỉ có tia ánh lập lòe từ chiếc máy, main đang hứng khởi nụ cười lộ rõ trên môi:" Suốt bao năm trời cuối cùng cũng có thể thành sự thật rồi."
Nhưng sự cố bất ngờ xảy ra chiếc máy rung lắc dữ dội, nhìn về phía đó như 1 cơn bão nhiệt đới được gọi là vùng hỗn loạn có thể xé toạc vật chất. Main để tránh nguy hiểm liền đáp vội vào 1 địa điểm nào đó. "Bụp" main cùng chiếc máy đã thoát khỏi đường hầm thời gian, lao nhanh xuống 1 khu rừng. Main văng ra khỏi máy 1 đoạn, cỗ máy lăn mấy vòng, main đuổi kịp khi nó va phải 1 cái cây:" Chết tiệt! Hỏng nặng quá rồi phải tìm phụ tùng thay thế thôi, mới xuất phát được chưa bao lâu chắc chắn chưa thể đi quá xa thời gian của mình được." Main vừa lẩm bẩm vừa kiểm tra cỗ máy:" Mới được 5 tháng." Rồi main quyết định đẩy nó vào 1 cái hang gần đó may cho Minh là 4 bánh xe vẫn nguyên vẹn. Main ngước lên trời thấy ánh mặt trời dần tắt rồi đi xuống núi, vừa đi khỏi thì từ hang 1 con ngựa sắt nhỏ bằng bàn tay bay theo. Main đi đến tối, vừa đi vừa nghĩ:" Haizzz phải đi thu thập thêm thông tin mới được vừa nãy ngã văng đau lưng quá. Mà khoan sao lại có rừng nhiệt đới rậm rạp thế này, mười mấy năm chiến tranh thế giới thứ 3 đã tàn phá 90% các lục địa, 100% các khu rừng từ 5 năm trước rồi rồi cơ mà. Thật là khó hiểu? "
Đang tập trung suy nghĩ main đã đến gần với 1 thị trấn nhỏ lúc nào không hay. Main ngay lập tức bị bất ngờ đến choáng váng khi thấy rất nhiều trong trang phục thời trung đại, tấp nập khắp nẻo đường, các loại đèn lồng treo ngang đường thành các hàng. Những ngôi nhà xây bằng đá bằng gỗ đều được thắp sáng bởi bóng đèn trắng sẽ rất bình thường cho đến khi main nhận ra:" Ê kia chẳng phải là đèn điện sao nhưng tại sao nó có thể lơ lửng trên không thế kia, ko có dây điện mà vẫn sáng, thật là kì lạ! Rốt cuộc đây là đâu chứ?" Main đang có vắt óc suy nghĩ lại, lấy tay gãi đầu bù tóc rối luôn:" 1 nơi hoàn toàn khác với nơi mình sống, dù mình đã đi vòng quanh thế giới mà chưa từng thấy những thứ như này, thậm chí có đến 2 mặt trăng (main chỉ tay lên trời) không nghi ngờ gì nữa mình đã lạc sang thế giới khác."
Đang mải nghĩ main va phải 1 đám người đầu trâu mặt ngựa:
- Này chú em đi đứng cho cẩn thận chứ.- 1 thằng vỗ vai main.
- Vâng xin lỗi.- Main cúi người.
- Ấy ấy chú em đâu phải cứ xin lỗi là xong chứ. Nhìn trang phục chú em lạ đấy, có tiền không cho xin ít nào xem như tiền bồi thường vì chú va vào bọn anh.- Main ko nói gì, trước đó main đã làm rơi 1 cái gì đó.
- Chú em im lặng thế.- Cái thằng vỗ vai main bắt đầu vỗ mạnh hơn.
- Xin lỗi tôi không có tiền.- Main mỉm cười 1 cách cưỡng ép.- Có thể nhấc chân ra 1 chút được không?
- Không có tiền thì ăn tạm vài đấm đi. Nhấc nhấc cái beep.- Cái thằng đấy đưa tay ra xa lấy đà đấm 1 cú thật mạnh vào mặt main.
Nhờ vào bao năm ngao du quanh thế giới cũ, main đã thông thạo rất nhiều thế võ để phòng vệ bản thân, main dễ dàng né được cú đấm đấy. Main xoay người nắm cổ tay hắn vật ngã xuống đất "uỳnh" và rất nhanh gọn main bồi thêm 1 cú vô bụng cái tên lau bau vỗ vai main bất tỉnh ngay. Rồi lập tức xoay người phát nữa sút phát vào bụng tên bên phải, hạ thấp trọng tâm xuống lấy đà nhảy đến tên cuối 1 cú móc hàm tuyệt đẹp, cả 2 tên ngã ra xa. Main hét lớn:" Đừng có đụng cái chân dơ bẩn của các ngươi vào nó lần nào nữa." Mặt main biến sắc đã trở nên vô cùng tức giận đôi mắt trở nên sắc bén xung quanh tỏa ra luồng sát khí như muốn đồ sát cả đám cướp. Trong tư thế đứng thẳng tay phải main nắm chặt lại sẵn sàng để đón tiếp những cú đấm đá từ bọn cướp.
Nhưng những gì main dự đoán thì nó ko xảy ra mà theo 1 hướng main chỉ chợt nghĩ qua thôi. Lúc thấy mấy bóng đèn main có nghĩ:" Có khi nào đây là thế giới phép thuật ko? Mà thôi mấy cái phi logic đấy sao xảy ra được. Bỏ qua bỏ qua ý nghĩ này."
Cả 2 tên đứng dậy. 1 tên cướp giơ tay hướng lòng bàn tay về phía main đọc:" Hỡi đất trời, ngọn lửa của nhân gian hãy làm theo ý chí ta. Phóng!" 1 ngọn lửa phóng thẳng đến phía main. 1 tên còn lại lấy tay quyệt qua miệng rồi cũng lẩm bẩm:" Hỡi đất trời, sức mạnh của nhân loại, Đột phá giới hạn." Hắn ta với tốc độ ảo ma Lazada gấp mấy lần người thường cũng lao đến chỗ main, chuẩn bị trao trả cú móc hàm hồi nãy:
- Nhóc con cũng khá đấy nhưng xem đòn kết hợp của bọn ta đây.- Cả 2 tên cùng đồng thanh.
- Mấy thứ sức mạnh vô lí gì thế này.
Main không kịp né ăn chọn cả combo, vừa bị đấm bay cả lên không 1 đoạn chưa kịp rơi chạm đất lại dính lửa đốt. Main nghiến răng chịu đựng không kêu lên 1 tiếng, lúc chạm đất tạo ra 1 tiếng lớn, main hộc máu:" Khụ... Khụ..." Nhưng như thế thì làm gì đã hạ gục được chứ, main từ từ đứng dậy trông có vẻ rất đau đớn vì mấy vết bỏng cả phát đấm ngay hàm nữa dù vậy đôi mắt main vẫn không thay đổi vẫn sắc bén như những viên đạn sẵn sàng găm qua tim phải khiến người khác thấy run sợ:" Có gì... khá hơn... không!" 2 tên kia chợt lùi về sau, chân hơi run:
- Ngươi sợ đấy à?
- Sao ta phải sợ tên nhóc con kia chứ, nó lúc nãy không né được thì tả tơi như kia cũng né làm sao.
- Uk cũng đúng ha. Vậy tung đòn kết liễu nó đi.
- Lên.
Cả 2 lấy lại tinh thần niệm chú chuẩn bị tấn công lần nữa, main thở dốc:" Không xong rồi, chẳng lẽ mình phải bỏ mạng ở đây sao." Main cố nhấc chân di chuyển nhưng những thương tích đã cản trở mọi cử động:" Xin lỗi mẹ." Chiêu thức 2 tên kia lại lần nữa lao nhanh đến phía main.
( Chân thành cảm ơn đã đọc hết! Cùng đón chờ chương mới nhé.)
— Bald kommt ein neues Kapitel — Schreiben Sie eine Rezension