"Được như ước muốn sao?" Trung tá Thượng mím môi cười: "Được, được như ước muốn thì tốt quá. Thái độ của tôi không tốt, mong cô thứ lỗi. Sau này cô trở thành phu nhân của Tư lệnh rồi, tôi sẽ làm Thiên Lôi cho cô chỉ đâu đánh đó."
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, để bóng tối phủ trùm lên hết thảy cảm xúc.
Cô đi theo Trung tá Thượng vào khách sạn Tứ Quý ở Macao. Trung tá Thượng cúi mình mở cửa phòng VIP mà Cố Hạo Đình đang ở, nói với giọng điệu ôn hòa hiếm thấy: "Tư lệnh phải đàm phán với lão Linh trước, có lẽ một, hai tiếng nữa mới về. Cô có cần gọi đồ ăn không?"
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Tôi ngủ một lát đã, anh đi đi."
"Cô đừng bỏ đi đấy nhé!" Trung tá Thượng vẫn không yên lòng.
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt liếc anh một cái: "Yên tâm đi, tôi đã tới đây rồi thì sẽ không đi. Nếu tôi muốn đi thì đã không tới."
"Tôi tin vào nhân phẩm của cô." Trung tá Thượng giật khóe miệng, nụ cười trên môi sượng ngắc thoáng chút xót xa.