Hoắc Vi Vũ rũ mắt nhìn Thái Nhã với vẻ sâu xa. Lúc trước Thái Nhã sai người giết cô, vì danh dự của Cố Hạo Đình nên cô đã không truy cứu. Hôm nay bà ta lấy đâu ra can đảm để oán trách người khác?
"Có chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, ông cụ Cố chợt lên tiếng.
"Ba, ba tới đúng lúc quá." Thái Nhã hệt như nhìn thấy cứu tinh, chạy lại xin giúp đỡ với hai hàng nước mắt: "Hiện giờ Tiểu Tuyết bị nhốt ở nước G, ngày nào cũng sống không bằng chết. Con bảo Hạo Đình đi cứu, nhưng nó không chịu."
Ông cụ Cố giật mình, nhìn xung quanh, quả thực không thấy bóng dáng Cố Kiều Tuyết đâu.
"Hạo Đình, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Ông cụ Cố hỏi.
"Nó cho người giết Tiểu Vũ." Cố Hạo Đình lời ít ý nhiều.
"Hoắc Vi Vũ vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây, mày nói dối không chớp mắt à?" Thái Nhã trợn trừng mắt, nhìn Cố Hạo Đình với vẻ ghét bỏ.
Hoắc Vi Vũ không đứng xem nổi thái độ trách móc của Thái Nhã đối với Cố Hạo Đình, cô bực bội nói: "Ngụy Ngạn Khang đã nói..."