Asura còn chưa kịp tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm thì một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía sau.
"Asura, cậu đang làm gì ở đó thế hả?"
Cậu giật bắn người, quay đầu lại và thấy thầy giáo đang đứng ngay cửa lớp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén như dao cạo.
Cả lớp đồng loạt quay ra nhìn, một số người cười thầm, một số khác thì lắc đầu ngao ngán. Trong khi đó, Matsuri vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chống cằm, đôi mắt vô tội nhìn xuống quyển vở trước mặt như thể từ đầu đến giờ cô ấy chỉ đang chăm chú ghi chép bài giảng.
Asura nhíu mày. Chỉ mới một giây trước thôi, cô ấy vẫn còn cười đùa với cậu, thế mà giờ lại nhập vai học sinh ngoan ngoãn nhanh đến mức đáng sợ.
"Ờ thì... em đang đứng ở ngoài thôi ạ."
Asura nuốt nước bọt, len lén liếc qua Matsuri. Cô ấy vẫn điềm nhiên lật trang vở, tay cầm bút như thể đang chuẩn bị ghi chú điều gì đó. Một màn diễn xuất hoàn hảo không tì vết.
Thầy giáo hừ lạnh, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu.
"Asura, tôi cho cậu đứng ngoài hành lang là để tự kiểm điểm chứ không phải để cậu rảnh rỗi gây rối lớp học. Cậu có biết mình vừa ảnh hưởng đến bao nhiêu học sinh không?"
"Ờm... chắc khoảng ba, bốn người?"
"Toàn bộ dãy bên này đều quay ra nhìn cậu!"
Asura cười gượng.
"Thế thì lỗi không hoàn toàn ở em. Do tụi nó hiếu kỳ quá thôi thầy."
"Láo toét! Đi theo tôi xuống giám thị ngay!"
Asura thở dài thườn thượt, chán nản lê từng bước theo thầy giáo. Trước khi đi, cậu quay lại nhìn Matsuri, nhưng cô ấy vẫn giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra, hoàn toàn nhập vai một học sinh ngoan.
Cậu không biết nên phục hay ghét cô nàng này nữa.
Asura lê từng bước nặng nề theo sau thầy giáo, lòng tràn đầy chán chường. Hết bị đuổi ra khỏi lớp, giờ lại còn bị lôi xuống giám thị, đúng là một buổi sáng không thể tệ hơn.
Hành lang im lặng đến mức cậu có thể nghe rõ tiếng giày của mình nện xuống sàn theo từng bước. Vài học sinh đi ngang qua, liếc nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, nhưng Asura chỉ có thể đáp lại bằng một cái thở dài.
Khi cánh cửa phòng giám thị mở ra, một luồng không khí nặng nề bao trùm lấy cậu. Bên trong, một người đàn ông trung niên với cặp kính dày cộm đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cậu ngay khi cậu vừa bước vào.
"Asura, là em à?"
Cậu cười gượng.
"Ờm... em chỉ đứng ngoài hành lang thôi mà."
"Đứng ngoài hành lang rồi gây rối trong giờ học?"
"Em không cố ý đâu ạ, chỉ là do bạn bè nói chuyện với em trước—"
Thầy giáo đứng bên cạnh hừ lạnh, cắt ngang lời cậu.
"Giám thị, tôi đã nói rồi, cậu ta không chịu kiểm điểm mà còn lén lút trò chuyện với người trong lớp, làm mất tập trung của cả một dãy học sinh."
Giám thị tháo kính ra, xoa xoa sống mũi tỏ vẻ mệt mỏi.
"Asura, em có biết mình đã phạm lỗi gì không?"
"Chắc là... làm phiền lớp học?"
"Và còn gì nữa?"
"Ờ... bị đuổi ra khỏi lớp?"
"Thái độ này là sao hả? Em nghĩ đây là trò đùa sao?"
"Không đâu ạ, em nghiêm túc đấy chứ."
Giám thị thở dài, cầm lấy một tờ giấy trắng từ trong ngăn kéo ra, đặt lên bàn.
"Viết kiểm điểm. Một trang giấy. Ngồi đây viết cho đến khi xong mới được rời khỏi phòng."
Asura nhìn tờ giấy trước mặt, lòng tràn đầy bất mãn. Cậu miễn cưỡng cầm bút lên, nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng tinh mà chưa biết nên bắt đầu từ đâu.
"Em có thể viết ngắn gọn được không ạ?"
"Không. Một trang đầy đủ, chữ viết rõ ràng."
Asura thở dài lần thứ n. Hôm nay đúng là ngày của những cái thở dài. Cậu chống cằm, chán nản bắt đầu viết từng dòng một, cố gắng lấp đầy trang giấy với tốc độ nhanh nhất có thể để còn thoát khỏi đây.
Asura nhìn ông thầy giám thị với một ánh mắt cầu xin. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, hy vọng có thể thuyết phục thầy để thoát khỏi chuyện kiểm điểm này. Cậu lấy hết can đảm để nói.
"Thầy ơi, em... em bị đau bụng."
Thầy giám thị nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt của ông trở nên sắc bén hơn, dường như ông không hề bị thuyết phục bởi lý do đó.
"Đau bụng à? Hôm nay em có vẻ không ổn chút nào, Asura."
Ông thầy nhíu mày và nhìn cậu chằm chằm. Asura cảm thấy cái nhìn của thầy đang xuyên thấu qua mình, như thể ông không hề tin vào lời nói của cậu. Cậu nuốt khan, lòng càng thêm lo lắng.
"Thầy..."
"Thôi, không cần nói gì nữa. Nếu em bị đau bụng thật, thì lên phòng y tế kiểm tra đi."
Ông thầy quay người và nhìn Asura một lúc lâu trước khi tiếp tục nói.
"Đi cùng tôi, tôi không muốn thấy em chơi trò bị bệnh để trốn việc đâu."
Cậu giật mình, cảm giác lo lắng lại tăng lên gấp bội. Việc lên phòng y tế là điều mà cậu không hề muốn, vì nếu bị kiểm tra, mọi chuyện sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
"Nhưng em..."
"Không có nhưng nhị gì cả. Nếu em không sao thì tốt, nhưng nếu em thực sự bị đau bụng, tôi sẽ đưa em đi kiểm tra ngay."
Thầy giám thị nói xong, quay người đi về phía hành lang. Asura chỉ còn cách theo sau, lòng đầy sự bất an và hoang mang. Cậu cảm thấy mình không thể nào thoát khỏi tình huống này được nữa, và chỉ còn cách chấp nhận để thầy đưa đi kiểm tra.
Cậu được dẫn vào phòng của y tế của cô Nomi để tiếp tục kiểm tra sức khỏe. Phòng khám của cô khá ấm cúng, với ánh sáng nhẹ nhàng và các dụng cụ y tế được sắp xếp ngăn nắp. Cô Nomi ngồi sau bàn, tay cầm bút, nhìn lên khi nghe tiếng cửa mở.
"À, Asura à? Em đến đây sao?"
Cậu hơi ngạc nhiên khi nghe cô gọi tên mình, nhưng vẫn gật đầu.
"Vâng, em đến để kiểm tra ạ..."
Cô Nomi mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên khi nhận ra cậu.
"Ừm, hôm nay kiểm tra lại sức khỏe, em cứ ngồi xuống đi."
Cậu ngồi xuống ghế, còn cô Nomi bắt đầu kiểm tra các thông số sức khỏe của cậu. Sau khi đo nhiệt độ và kiểm tra hơi thở, cô nhìn cậu rồi gật đầu.
"Không sao hết, em hoàn toàn khỏe mạnh."
Cô Nomi mỉm cười và tiễn cậu ra khỏi phòng khám.
Khi Asura bước ra khỏi phòng khám, cậu đã bị ông thầy giám thị gọi lại. Ông thầy đứng đó với ánh mắt sắc bén, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Vậy là tốt rồi nhỉ, em không sao rồi."
Asura đứng yên, hơi lo lắng, không biết thầy có đang giỡn hay không. Cậu cảm thấy lúng túng khi vừa phải bịa ra câu chuyện mình bị đau bụng để thoát khỏi kiểm tra. Cảm giác hồi hộp làm cậu toát mồ hôi.
"Em... em không sao thầy ạ."
Thầy nhìn cậu, ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn.
"Vậy thì chuẩn bị viết kiểm điểm tiếp đi nha."
Câu nói ấy khiến Asura lập tức run lên như cầy sấy. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình lại gặp phải tình huống này. Cảm giác sợ hãi dâng lên, tay cậu bỗng nhiên lạnh ngắt, đầu óc quay cuồng không biết phải làm sao.
"Thầy... thầy..."
Nhưng không thể làm gì ngoài việc nghe theo lời thầy. Cậu gật đầu mà lòng như bị nghẹn lại, không biết phải đối phó với chuyện này ra sao.
Asura ngồi trước bàn, cầm bút và nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng. Cậu cố gắng nghĩ ra một lời giải thích hợp lý để viết vào bản kiểm điểm, nhưng không thể nào bắt đầu được. Những dòng chữ cứ mờ nhạt, không có ý nghĩa gì. Thở dài một hơi, Asura viết thử:
"Em xin lỗi vì đã làm gián đoạn buổi học hôm nay, em..."
Cậu dừng lại, nhìn vào những gì mình vừa viết. Câu đầu tiên chẳng nói lên được điều gì. Cậu lại xóa đi và viết lại một lần nữa.
"Em xin lỗi vì..."
Chưa kịp viết xong, cậu đã bị thầy giám thị nhìn thấy.
"Không phải vậy, Asura. Câu này không hợp lý đâu."
Cậu nhìn lên, thấy thầy giám thị đứng cạnh, vẻ mặt không hề vui. Thầy giơ tay chỉ vào câu viết sai, và Asura phải lại xóa đi đoạn văn đó. Cậu thở dài, cầm bút lên lại, viết một câu khác, nhưng dù sao cũng chẳng khá hơn là bao.
"Viết lại cho đúng,"
thầy nói với giọng kiên quyết.
"Lần sau đừng có mà viết vội vàng như vậy."
Thời gian trôi qua, Asura cố gắng viết hết câu này rồi đến câu khác, nhưng dù có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể hoàn thành bản kiểm điểm. Cuối cùng, đến khi hết tiết học, Asura vẫn chỉ viết được một nửa. Thầy giám thị nhìn đồng hồ rồi thở dài, quay sang cậu với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Em ở lại viết nốt đi, Asura."
"Thầy... thầy ơi, em..."
"Không có *em* gì cả. Viết xong rồi mới được ra ngoài."
Cậu đành ngậm ngùi ngồi lại, nhìn cả lớp rời đi mà lòng không khỏi thấy bất mãn. Thời gian trôi qua từng chút một, nhưng cậu vẫn chưa xong được bản kiểm điểm.
Cứ mỗi lần nghĩ mình đã viết xong thì lại phải xóa đi và bắt đầu lại. Mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu cảm thấy mệt mỏi và bực bội, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục viết.
Asura ngồi ở góc phòng, nhìn ra cửa lớp khi những người bạn của cậu lần lượt đi qua. Cậu nghe tiếng chân bước vội vàng, tiếng cười nói, và cảm giác như mình là người duy nhất còn lại trong căn phòng vắng vẻ này. Mọi người đều đã ra về, chỉ còn lại mình cậu và bài kiểm điểm không biết đến bao giờ mới xong.
Nhìn đồng hồ, Asura nhận ra mình đã ở lại lớp lâu rồi, nhưng cái bản kiểm điểm vẫn chưa thể hoàn thành. Những tiếng bước chân của bạn bè càng lúc càng xa, và cậu chỉ còn lại âm thanh của bút viết trên giấy, chậm chạp và không ngừng.
"Thầy ơi, em có thể đi về chưa?"
Cậu cố gắng hỏi, nhưng giọng của mình như nhỏ bé quá giữa không gian rộng lớn. Thầy giám thị vẫn im lặng, không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cậu từ xa, như thể đang đợi một sự nỗ lực cuối cùng.
Asura nhìn quanh một lần nữa, cảm giác như mình bị bỏ lại một mình trong thế giới này. Bạn bè đã ra về, còn cậu, vẫn mắc kẹt ở đây, với một bản kiểm điểm chưa hoàn thành và một cảm giác chán nản dâng lên trong lòng.
Thật khó để chịu đựng thêm nữa, cậu tự nhủ. Nhưng lúc này, chẳng còn ai ở đây để giúp đỡ, không có ai để cùng cậu chia sẻ cảm giác này. Chỉ có cậu và những dòng chữ không có kết thúc.
Sau một khoảng thời gian dài ngồi chờ đợi trong im lặng, Asura cuối cùng cũng được phép về nhà. Cả người mệt mỏi, tâm trạng chán nản, cậu bước ra khỏi phòng giám thị và băng qua hành lang.
Lớp học đã vắng tanh, mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại những bước chân lẻ loi của Asura vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Cậu đẩy cửa trường và bước ra ngoài, ánh nắng chiều nhạt nhòa, phủ một lớp ánh sáng vàng ấm lên khắp sân trường. Gió thổi nhẹ qua, nhưng không làm vơi đi nỗi bực bội trong lòng Asura.
Những chuyện hôm nay như một cơn ác mộng kéo dài không có điểm dừng. Nhưng khi cậu bước ra ngoài, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu: ánh sáng xanh kỳ lạ mà cậu đã nhìn thấy trên núi hôm trước.
Cảm giác ấy vẫn chưa phai mờ. Ánh sáng đó, vừa mờ ảo, vừa huyền bí, dường như gọi mời cậu. Dù có thể là một ảo giác, hoặc chỉ là trò đùa của trí tưởng tượng, Asura không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy như có một lực hút kỳ lạ, khiến cậu không thể bỏ qua.
Cậu nhìn xung quanh, đảm bảo không ai đang chú ý đến mình. Không có ai trông chừng khu vực cấm, và cả trường giờ đây cũng vắng vẻ, không một bóng người. Bước chân cậu bắt đầu hướng dần về phía ngọn núi, nơi ánh sáng xanh đã xuất hiện lần trước.
Mặc dù khu vực này vốn dĩ bị cấm, nhưng Asura không hề thấy một bóng người canh gác. Cậu đi qua các con đường vắng vẻ, và dù có chút lo lắng, nhưng cảm giác tò mò vẫn mạnh mẽ hơn, thôi thúc cậu tiếp tục.
Càng lên cao, không gian càng trở nên yên tĩnh và hẻo lánh. Những cành cây già cỗi đan vào nhau, tạo thành một bức màn tự nhiên ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài. Mùi đất ẩm và lá cây khô xộc lên mũi, làm cậu có cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác.
Khi cậu đến gần đỉnh núi, ánh sáng xanh lại hiện ra trong tầm mắt. Lần này, nó sáng hơn, nhưng cũng không kém phần huyền bí. Cảm giác của Asura lúc này không còn là tò mò nữa, mà là một sự thôi thúc mạnh mẽ, như thể ánh sáng đó đang kêu gọi cậu đến gần hơn.
Lúc này, mọi suy nghĩ về sự cấm kỵ hay nguy hiểm đều tan biến, nhường chỗ cho cảm giác muốn khám phá, muốn hiểu rõ nguồn gốc của ánh sáng này.
Dường như càng bước gần, cậu càng cảm nhận được một sự kỳ lạ bao trùm, như thể không gian xung quanh đang thay đổi theo từng bước chân của mình.
Cuối cùng, Asura dừng lại, đứng ngay dưới một tảng đá lớn, nơi ánh sáng xanh ấy phát ra. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng đó không phải là một vật thể cố định mà nó giống như một dòng chảy, lượn lờ trong không gian, như một vệt sáng nhấp nhô.
Asura không thể nhìn rõ ràng nó đến mức nào, nhưng chỉ cần đứng đó, cậu cảm thấy như có một thế lực nào đó đang trỗi dậy, đang truyền năng lượng vào cơ thể cậu.
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Những câu hỏi không có lời giải cứ lởn vởn trong đầu Asura. Cậu muốn biết nguồn gốc của nó, muốn hiểu rõ điều gì đang diễn ra ở nơi này, nhưng điều đó có nghĩa là cậu đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mà có thể sẽ không quay lại.
Một cơn gió lạnh đột ngột thổi qua, khiến Asura rùng mình. Cậu chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì ánh sáng xanh vụt tắt. Cả không gian trở lại yên tĩnh, như chưa từng có gì xảy ra.
Cảm giác mất mát và hụt hẫng ập đến ngay lập tức, Asura đứng lặng người, không biết phải làm gì tiếp theo. Cậu quay lại nhìn về phía trường học, nhận ra mình đã quá xa rồi. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, cậu biết rằng mình sẽ không thể quay lại như trước.
Đã có thứ gì đó thay đổi trong Asura, và có thể, cuộc hành trình này chỉ mới bắt đầu.
Cậu tỉnh dậy trong một cơn hoang mang. Không gian xung quanh lại đen tối đến lạ. Cổ họng cậu khô khốc, cảm giác mệt mỏi vẫn vương vấn trên cơ thể, nhưng sự lo lắng nhanh chóng khiến cậu đứng bật dậy.
Cậu vội vã nhìn đồng hồ, nhận ra đã muộn. Cơn giật mình khiến trái tim đập thình thịch, cậu cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ.
"Không thể nào… mình đã ngủ cả buổi chiều sao?"
Vội vã đứng dậy, cậu chạy ra ngoài, mặc kệ những cơn gió lạnh lẽo đang thổi qua. Bước chân cậu dồn dập, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực vì đã quá trễ.
Chạy đến gần cổng, cậu thở dốc, đôi mắt như đang nhìn thẳng về phía trước nhưng tâm trí lại quay cuồng.
Từ đằng xa, cậu nghe thấy tiếng động quen thuộc của chiếc xe đạp. Lại là thằng bạn thân của cậu. Nó đạp xe về phía cậu, không vội vã như cậu, có vẻ là không hề lo lắng như cậu bây giờ.
"Ê, mày đi đâu mà trông có vẻ… thất thểu vậy?"
Cậu không kịp trả lời, chỉ vội vã vẫy tay để bạn mình tiếp tục đi.
"Thôi không nói nữa, tao phải về nhà!"
Bạn cậu đứng lại, hơi nhướn mày, vẻ mặt nghi ngờ.
"Mày chắc không sao chứ? Dạo này nhìn mặt mày… sao không ổn vậy?"
"Khỏi nói nữa, phải về trước khi gia đình tao gọi điện thoại."
Bạn cậu chỉ biết nhìn theo với ánh mắt khó hiểu.
"Mày bị sao vậy? Thôi được rồi, tao đi trước đây!"