"Chết đi."
Một kẻ trong trang phục nhà khoa học lao tới, trên tay cầm con dao đâm mạnh vào sau lưng một người thanh niên.
Sự việc đột ngột khiến Trương Đình không có sự đề phòng nào, cho tới khi quay lại thì đã quá muộn.
"Ặc, ta...coi các ngươi là đồng đội vậy mà...chỉ vì con chip đó thôi sao?"
Ban đầu là cảm giác đau đớn, sau đó lạnh dần, máu bắt đầu tuôn ra từ vết thương thẫm đỏ chiếc áo trắng của Trương Đình, mắt bắt đầu mờ dần.
Tên kia trạng thái có chút điên loạn, hắn nhìn lên trời cười lớn.
"Haha, tất cả là tại mày, tại mày con chip đó phải là của tao mới đúng."
"Bịch."
Hắn ta tiện chân đạp mạnh vào lưng khiến Trương Đình ngã rụi xuống sàn, máu chảy xuống bôi đỏ cả một vùng lớn.
Vốn sức khoẻ của lập trình viên đã kém nay lại mất lượng máu lớn khiến cả người mất mất sức. Nhiều người nhìn thấy nhưng không một ai đứng ra giúp đỡ, mặc kệ cho hắn lê lết dưới nền, dường như tên kia đã cho những người này lợi ích gì đó.
Hắn chạy đến lục lọi túi áo của Trương Đình, phát hiện trong túi không có gì thì tỏ ra tức giận. Hai tay bóp chặt cổ anh ta lôi dậy.
"Mày dấu nó ở đâu? Ở đâu?"
Ánh mắt mờ dần, cái chết cận kề nhưng không rõ vì sao Trương Đình lại cảm thấy thỏa mãn nhìn thấy nét mặt tức giận của tên kia khi không đạt được mục đích. Hắn nhích mép cố nói lời cuối cùng.
"Đồ...ngu!"
Cuộc sống ngắn ngủi đến nỗi hắn còn chẳng kịp nói lời tạm biệt với cha mẹ và đứa em gái cục súc ngày ngày bắt nạt anh trai.
Nhưng tiếc nuối thì có thể làm gì?
Trương Đình cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện cho gia đình không bị liên hụy bởi hắn, rồi mang theo nuối tiếc mà rời đi.
"Mẹ kiếp, mày tỉnh lại cho tao. Nó ở đâu rồi thằng khốn..."
Cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc, khi hắn mở mắt liền nhận ra bản thân đang ở trạng thái trong suốt, cứ mỗi lần định cử động thì bản thân liền bị siêu vẹo như cao su hoạt tính, rất khó điều khiển cơ thể.
Ngay khi có ý thức Trương liền nghĩ tới những kẻ đã hại hắn, ý thức mơ hồ hét lớn như gặp ác mộng.
"Lũ khốn tiếp."
Đột nhiên, tiếng mắng chửi của hắn bỗng vọng lại, lặp vài lần rồi biến lịm dần, hắn dần nhận ra vấn đề của bản thân.
"Chuyện gì vậy? Đây là chỗ quái nào thế? Mình nhớ bản thân đã chết rồi cơ mà?"
Lúc này hắn mới kinh hãi phát hiện bản thân đang lơ lửng ở trong một đường hầm khép kín vô cùng rộng lớn, con đường dài tới nỗi không nhìn thấy điểm cuối cùng ở đâu.
Những bức tường bao quanh cũng không biết là vật liệu gì trông rất kì lạ, có những đường rãnh đan xen nhau giống như một loại ngôn ngữ, từ những đường rãnh đó phát ra thứ ánh sáng trắng êm dịu làm sáng toàn bộ không gian.
Trên những bức tường còn hiện lên cả đồng hồ với các con số vẫn đang chạy, điều này làm hắn liên tưởng tới một cái tên gọi.
"Không lẽ đây là đường hầm thời gian trong học thuyết đảo chiều."
Mọi thứ đều mới lạ khiến hắn không thể ngừng quan sát, cảm xúc từ sợ hãi liền biến thành phấn khởi.
"Có ai ở đây không? Ai nghe thấy xin hãy trả lời."
Trương Đình hét lớn với hy vọng sẽ có người nào đó nghe thấy nhưng rất tiếc đã thất bại, đáp vẫn chỉ là lời nói vọng như hồn ma.
Hắn cũng đã thử nhiều cách tháo bức tường để thoát ra nhưng bức tường quá chắc chắn khiến hắn buông xuôi luôn. Mặc cho bản thân trôi lơ lửng trong không trung tiến thẳng về phía trước.
Trong lúc trôi dạt miên man với tốc độ khoảng 10km/h, cứ nghĩ sẽ buồn chán nhưng trên quãng đường di chuyển, những bức tường lại chiếu lên nhiều hình ảnh tiến hoá của con người. Từ thời kì đồ đá đến thời đại công nghệ, có cả những phân đoạn trong lịch sử thế giới ở trái đất không có.
Trương Đình cũng khá ngạc nhiên trước điều đó.
"Chẳng lẽ đây là những sự kiện tương lai của trái đất."
Quay đầu lại nhìn một lượt, hắn thở dài chán nản vì vẫn không có ai đáp lại. Hy vọng có người nào đó khác hoàn toàn vô vọng, hắn bắt đầu tập trung coi tiếp.
Khoảng hai giờ sau, đang xem tới đoạn con người con người chuẩn bị chinh phục vũ trụ thì đường hầm bỗng dưng rung lắc dữ dội.
"Rắc" các vết nứt dần to ta, những hình ảnh được chiếu như hình phim 6d đã vỡ thành từng mảnh như miếng kính rơi xuống.
Một cảm giác nguy hiểm ập đến, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bản năng của hắn mách bảo nếu không thoát ra ngay lập tức thì linh hồn sẽ bị tan biến vĩnh viễn. Không nghĩ quá lâu hắn hướng thẳng tới lỗ hổng đen xì do những mảnh kính đã rơi ra, ngay lập tức nhảy ra ngoài.
Vừa thoát ra thì đập vào mắt là một khoảng không vũ trụ, ánh sáng phản chiếu từ các hành tinh tạo ra những tia sáng trắng mờ nhạt, đôi khi lại có các tia sáng lấp lánh tạo nên một khung cảnh hùng vĩ và đẹp đẽ.
Nhưng thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm. Bụi vũ trụ, những mảnh vỡ như hoá thạch sắc nhọn đang lơ lửng ngay sát mắt hắn. Mảnh vỡ nhỏ nhất cũng to gấp mười lần cơ thể con người. Trương Định cảm thấy bản thân như đi lạc vào thế giới của người không lồ, giọng run run.
"Không thể tin được mình lại được tận mắt chứng kiến điều này."
Những hành tinh đang xoay quanh trục với vận tốc cực nhanh, mảnh vụn vụt qua lại với tốc độ ánh sáng, thứ mà người trái đất vẫn luôn gọi là sao chổi. Mọi người nói nó mang lại may mắn, nhưng thực sự nó quá nguy hiểm. Chỉ tưởng tượng cảnh một viên thiên thạch phi thẳng vào một thành phố đông người không biết sẽ gây ra thảm hoạ như thế nào. Được tự mình chứng kiến, hắn mới nhận ra sự khác nhau giữa thực tế và giấy bút.
Trong hắn bắt đầu dâng lên một nỗi sợ không tên, dù không còn cơ thể thật nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra được tim đang đập rất nhanh. Quá khinh khủng và sợ hãi, nỗi sợ đối với con quái vật mang tên vũ trụ, có ai hiểu được cảm giác của hắn không? Cảm giác cô độc, trơ trọi một mình giữa một không gian vô tận. Con người đã muốn khám phá con quái vật này từ hàng thập kỉ trước nhưng nhân loại hiện tại vẫn quá nhỏ bé trước nó.
Nhưng điều đó không thể cản trợ được tham vọng của hắn, sự sợ hãi đang dần chuyển thành vui sướng, cảm giác sung sướng đến cực độ. Lúc này hắn đã không còn vướng mắc về người thân, thể diện hay tiền bạc, không sợ phiền đến mọi người xung quanh, điều duy nhất còn lại chỉ là sự tự do. Hắn dùng hết sức mình hét thật lớn.
"A...." Âm thanh thật chói tai và khó nghe nhưng nó lại thể hiện được khát vọng của nhiều người. (Lưu ý ngoài vũ trụ không truyền được âm thanh, việc nhân vật chính hét lên chỉ là trạng thái của riêng bản thân hắn. Và đang ở trạng thái linh hồn)
Tiếng hét như muốn xé rách cổ họng, Trương Đình muốn dùng tiếng hét của bản thân phá hủy mọi chướng ngại vật.
Bạn có nghĩ ra mối liên hệ giữa lập trình viên với khám phá vũ trụ có mối liên hệ gì không? Một lập trình viên như Trương Đình lại có tham vọng khám phá toàn bộ vũ trụ. Thực ra khi từ bé, hắn luôn cảm thấy thế giới quá hoàn hảo. Mọi thứ diễn ra đều có một logic nhất định.
Tất cả đều ngẫu nhiên đến kì lạ, từ những nguyên tố hoá học chúng đã có sẵn trong tự nhiên chỉ đợi con người khám phá, tài nguyên được cho trước như những trò chơi quân sự, các hoạt động bản năng của con người.
Ăn uống, ngủ nghỉ, nói chuyện. Nếu một ai đó cố tình phá vỡ quy luật này thì mọi hậu quả đều dẫn đến tử vong. Giống như chương trình bị lỗi. Nếu đó là sự thật, vậy tại sao không lập trình cho con người trở nên hoàn hảo hơn thay vì những điểm yếu.
Từ đó Trương Đình đưa ra một thuyết giả tưởng rằng thế giới và cả vũ trụ này đã được tạo ra bởi một thế lực siêu nhiên nào đó. Kẻ đấy có lẽ sợ loài người sẽ có một ngày vượt qua được rào cản quy luật chạm đến sự thật, nên đã cố ý lập trình cho loài người vô vàn nhược điểm.
Theo hướng phát triển của nhân loại thì đây là một mối nguy hiểm tiềm ẩn. Với suy nghĩ như vậy, Trương Đình cho rằng kẻ đó đang sống trong vũ trụ, từ đó hắn bắt đầu theo hướng lập trình viên khoa học.
Ban đầu chỉ là những suy đoán nhưng khi những trò chơi thực tế ảo với độ thực tế tới 70% ra đời. Hắn đã chắc chắn với suy đoán ban đầu. Cùng niềm tin đó, Trương Đình muốn khám phá vũ trụ để chứng minh suy đoán của bản thân.
Trở lại hiện tại, hiếm có cơ hội. Trương Đình đang chăm chú quan sát mọi chuyển động trong vũ trụ. Đúng với những nghiên cứu trước đây, mọi thứ đều có quy luật, số vòng quay, bụi vũ trụ đều được phân tán theo khu vực. Giữa các mảnh vỡ cũng có khoảng cách bằng nhau, hắn đang cố gắng nhìn ra xa tìm kiếm trái đất. Nhưng đáng tiếc ở đây không có hành tinh xanh nào, tất cả đều một màu đỏ và tím đen quỷ dị.
Đang yên lành bỗng linh hồn hắn mờ dần, tan biến từ phần chân. Trương Đình mặt mày lo sợ.
"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ do mình thoát ra khỏi đường hầm thời gian quá lâu"
Đột nhiên hắn cười lớn bộ dạng như kẻ điên. "Haha, cứ tưởng còn cơ hội...đáng tiếc..thật..."
Chưa nói xong thì cơ thể đã hoá thành bụi sáng hoà vào vũ trụ.
Sau đó không rõ vì sao, một lần nữa mở mắt. Trương Đình thấy mình đã biến thành một người khác có khuôn mặt giống với cơ thể cũ.
Hắn nhân ra bản thân đã xuyên hồn vào một người cùng tên ở thế giới khác, theo ký ức của cơ thể cũ thì thế giới này là một nơi có nền văn minh vô cùng tân tiến đồng thời cũng rất nguy hiểm.
Trên tinh cầu có tồn tại rất nhiều sinh vật biến dị, chúng đã xuất hiện từ rất lâu về trước, mọi chỉ số sức mạnh đều vượt trội hơn so với tất cả sinh vật sống khác và hơn hết chúng mang trong người bản tính hung dữ, tàn sát mọi vật sinh vật khác trên hành tinh.
Từ khi loài biến dị đột nhiên xuất hiện, chúng đã tàn sát hơn 80% dân số thế giới và hầu hết các sinh vật sống khác. Phần lớn lãnh thổ đất liền cũng đã trở thành nơi sản sinh của loài biến dị, nhưng chúng vẫn có xu hướng mở rộng, mọi dấu hiệu đều cho thấy sự bành trướng vẫn tiếp tục lan ra.
Nói ngắn gọn thì chúng chính là kẻ địch lớn nhất của loài người và để ngăn chặn sự sụp đổ nền văn minh nhân loại, con người đã phát triển ra hình thức chiến đấu bằng cơ giáp.
Cơ giáp là những cỗ máy chiến được con người sản xuất ra, hoàn toàn khác xa mấy con robot phục vụ ở trái đất. Cấu tạo gồm hai phần chính, vỏ ngoài hay còn gọi là khung máy được tạo ta từ kim loại Innon đặc biệt có sẵn trên hình tinh. Phần còn lại được gọi là bộ não cũng chính là chip kỹ năng, thứ này được các lập trình viên tạo ra dựa theo hình dạng của cơ giáp, nhằm giúp tối ưu hoá sức mạnh.
Ban đầu xuyên không tới đây, Trường Đình còn vô cùng hoang mang nhưng nghĩ lại được thêm một cơ hội sống đã là rất tốt, theo suy đoán có lẽ bản thân hắn chính là một lỗi trong chương trình nên mới có khả năng thoát được cái chết. Quay lại từ cõi chết Trương Đình quyết tâm kiếp này nhất định phải tìm ra được bí mật chuyển sinh và kẻ giấu mặt sau trong màn đen.
Để làm được điều đó, trước hết hắn cần phải trở nên mạnh hơn để sinh tồn ở thế giới này, sau đó phát triển đội ngũ nghiên cứu mới. Rút kinh nghiệm một kiếp hắn lần này chỉ chọn những người thật lòng đi theo hắn, loại bỏ tất cả những kẻ phản bội.
Vừa hay người mà hắn xuyên vào cũng là một lập trình viên 24 tuổi bằng tuổi kiếp trước, đồng thời đang làm chủ một cửa hàng sửa chữa cơ giáp chiến đấu.
Tuy nhiên khác với kiếp trước là người đứng đầu trong lĩnh vực công nghệ chip nhưng bây giờ chỉ là một kẻ ất ơ, kỹ thuật không chuyên.
Vì để có thể sinh tồn được ở thế giới này Trương Đình bắt buộc phải tìm hiểu công nghệ ở nơi đây. Mặc dù chủ thể cũ là một tên ăn hại nhưng ít nhiều trong trí nhớ cũng có vài thứ hữu dụng. Kẻ từ đó ngày nào hắn cũng thử nghiệm cố gắng kết hợp phương thức lập trình của hai thế giới lại với nhau.
Cũng từ lúc xuyên qua tới giờ đã được một tháng mà hôm nay chính là ngày Trương Đình nhận đơn một vị khách đầu tiên. Vị khách của hắn có hình dáng nhỏ con tầm bảy tuổi, từ cửa chạy lon ton vào trông rất đáng yêu tay hai tay cầm đưa một thứ đưa cho Trương Đình .
"Anh sửa giúp em cún con với ạ"
Khách hàng đầu tiên lại là một bé có cặp mắt to với tóc hai bím ngắn nhìn rất đáng yêu mặc chiếc áo thun màu hồng phấn, trên người còn đeo cái túi to cỡ ba đầu ngón tay chẳng rõ có thể đựng được thứ gì.
Nhìn kĩ lại mới thấy thứ cô bé đưa cho hắn là một cơ giáp hình con cún cỡ nhỏ, không có khả năng chiến đấu.
Nhìn mặt con bé mếu máo quần áo nhem nhuốc, hắn cũng hiểu được phần nào.
Ở thế giới này cơ giáp thường dùng trong chiến đấu nhưng cũng có ngoại lệ, điển hình như cô bé này thì lại coi cơ giáp như người bạn.
Trương Đình mỉm cười xoa đầu cô bé thuận tay nhận lấy cơ giáp. Đứa trẻ lấy từ trong cái túi bé tí tẹo ra một viên tinh thể trắng hai mắt nhắm tịt lại dáng vẻ cầu xin.
"Em chỉ còn từng này thôi ạ, không biết có đủ không"
Tinh thể ở thế giới này là nguyên liệu quan trọng cung cấp năng lượng cho cơ giáp và đồng thời cũng có thể thay cho tiền tệ, tinh thể chia ra làm loại chính trắng, lam, cam, vàng, đỏ, tím. Tinh thể màu sắc càng đậm thì càng có giá trị.
Nhìn viên tinh thể trắng lại trong suốt của cô bé thì biết nó không hề có tí giá trị nào nhưng Trương Đình vẫn vui vẻ nhận lấy, giọng ân cần.
"Vậy đủ rồi, em chỉ cần đến và nhận lại thôi"
Hắn không biết rằng vị khách đầu tiên này lại mang đến một bất ngờ lớn, thứ có thể thay đổi cuộc đời hắn đã xuất hiện, tay vừa chạm vào cơ giáp thì trước mặt xuất hiện một bảng trạng thái màu xanh dương, trên đó hiện rấ nhiều thông tin.
Tên: Trương Đình
Chủng loại: Nhân tộc
Nghề nghiệp: Chủ cửa hàng cơ giáp
Trình độ: Sơ cấp
Kỹ năng: Siêu lập trình tư duy logic (SS)
Cơ giáp linh hồn: Chưa liên kết
Sức mạnh: 1
Thể chất : 2
Nhanh nhẹn: 1
Tinh thần: 10
Thiên phú: Không
Trạng thái: bình thường
Ting!
"Cái gì?"
Một tiếng kêu vang lên, hắn giật mình ngó nghiêng xung quanh không biết tiếng gì phát ra, thì thấy trên hệ thống hiện ra một dòng chữ.
Hệ thống: Ngài lần đầu nhận đơn hàng kích hoạt thành công hệ thống cơ giáp vô địch. Ở trong khu vực cửa hàng bạn có thể làm mọi thứ.
Hệ thống: Bạn nhận được một phần quà cho người mới, chọn mở sẽ ngẫu nhiên xuất hiện phần quà, bạn có muốn xác nhận mở phần quà?
Trương Đình nhìn thấy dòng này trong lòng vô cùng mong đợi, lúc này hắn thực sự tin bản thân đã xuyên không. Với công cụ hack, tham vọng của hắn lại tiến nhanh hơn được một chút.
"Đây chẳng phải bàn tay vàng trong truyền thuyết sao!"
Không suy nghĩ nhiều Trương Đình liền chọn mở phần quà.
"Xác nhận"
Ngay lập tức trên màn ảnh xuất hiện một chiếc hộp buộc quà dây nổ bung ra như pháo hoa.
Hệ thống: Chúc mừng ngài ngẫu nhiên nhận được cơ giáp Ngưu Ma Vương cấp F(có thể nâng cấp), 100 tinh thể lam, 6 tinh thể tím và kỹ năng giám định (SS).
"Tuyệt, có cả kỹ năng SS"
Trương Đình ngay lập tức tức sử dụng kỹ năng mới, trong mắt hắn hiện lên cả vi mạch và cơ cấu trong cơ giáp, đồng thời rất nhiều thông tin khác.
Tên cơ giáp: Không
Chủng tộc: Robot (cấp F)
Trình độ: Sơ cấp
Kỹ năng: Không
Khế ước: không
Sức mạnh: 0
Thể chất : 0
Nhanh nhẹn: 0
Tinh thần: 0
Kỹ năng: Không
Ngày sản xuất: 20/10/xxx
Nguồn: Hàng lỗi Zadiun
Tình trạng : liên kết mạch điện hư hại, kim loại han rỉ, năng lượng không đủ, vỡ khung máy(xương)
Ưu điểm: Vận chuyển
Nhược điểm: Tất cả
Hắn nhìn bảng thông tin vô cùng hài lòng, với kỹ năng này, việc sửa chữa cơ giáp sẽ càng trở nên thuận tiện hơn.
"Không hổ là kỹ năng cấp SS"
Tinh!
Hệ thống: Nhiệm vụ cải tạo đơn hàng đầu tiên, lập trình lại chip.
Phần thưởng: Siêu chip và 100 điểm thuộc tính
Thất bại: thu hồi hệ thống.
"Nhiệm vũ đầu tiên không ngờ phần thưởng là siêu chip"
Trương Đình vẻ mắt khá bất ngờ, ở trái đất siêu chip là thứ vô cùng quý giá, nó có thể chèn được vô số tính năng khác nhau. Vì mang trong người siêu chip mà hắn đã phải trả giá bằng cái chết của bản thân.
Mặc dù hình phạt là xoá đi hệ thống nhưng Trương Trình không hề lo lắng chút nào, đối với hắn mà nói việc này quá đơn giản.
Cô bé thấy ông chủ cửa hàng có nhiều hành động kì quặc liền tò mò hỏi.
"Anh không sao chứ ạ?"
Trương Đình lúc này mới giật mình nhớ ra trong cửa hàng còn có người khác hắn cười ngượng đáp.
"Cảm ơn em, anh chỉ là đang suy nghĩ bao giờ thì sửa xong thôi"
Hắn thấy con bé khá dễ thương nên cũng hiếu kì hỏi.
"Tên em là gì hay ở nhà hay được đặt biệt danh gì không ?"
Cô bé cặp mắt long lanh nhìn Trương Đình, tay gãi đầu nghĩ gì đó một lát sau mới trả lời.
"Na Na ạ"
Tâm lý bình thường thì trẻ con sẽ trả lời vế sau, nếu suy đoán không sai, có vẻ người thân của cô bé hay gọi bằng cái tên này, điều đó cho thấy bé con này rất được người nhà thương yêu.
Hắn qua đây một thời gian rồi nên cũng biết thế giới này chẳng tốt lành gì, dùng câu hỏi tâm lý như vậy chủ yếu vì lo lắng cho đứa trẻ này không biết ở nhà có bị ngược đãi hay không, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy anh cũng gọi em là Na Na nhé!"
"Vâng"
Cô bé cười rạng rỡ, trông rất vui khi Trương Đình gọi cái tên đó, có vẻ bé con rất thích cái tên này.
Người ta nói cười cũng có thể truyền cho người khác được, Trương Đình cũng bất giác mỉm cười theo.
"Chiều qua nhận lại nha"
Na na ánh mắt đầy sao sáng nhảy lên liên tục.
"Vâng"
Đang vui vẻ thì chợt nhớ ra rằng bản thân chốn đi chơi, vẻ mặt bắt đầu hoảng hốt chạy như bay, trong thoáng chốc đã mất hút, Trương Đình chưa kịp hỏi địa chỉ nhà thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này, trong cửa hàng còn mỗi Trương Đình, hắn tay chống cằm suy tư về phần nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra.
Nhìn qua thấy chip của cơ giáp này được lập trình vô cùng đơn giản chỉ có chức năng di chuyển ngoài ra không còn gì khác.
Hắn nghĩ ngay tới những chú chó ở trái đất.
Trương Đình tháo chip được lắp ở phần lưng cơ giáp của Na Na. Quay trở lại phòng nghiên cứu để sử dụng cỗ máy lập trình. Không giống với trái đất vẫn phải gõ phím thì ở hành tinh này đã được nâng lên một tầm cao mới.
Cỗ máy giống như một căn phòng nhỏ, cao ngang người bược bao phủ bởi những tấm kính. Phía trong có một cái bệ tròn bán kính cỡ một mét. Trương Đình đặt chip vào một ô vuông ở trên cái mặt bệ thì hình chiếu các mặt của cơ giáp hiện lên. Sau đó hắn đeo bao tay trắng được làm từ sắt Innon, cùng với cái kính đen có phần giống thợ lặn được nối với toàn bộ cỗ máy bằng rất nhiều dây điện.
Hai tay bắt đầu xoay các mặt hình chiếu để xem xét kết cấu và nguyên lý hoạt động của cơ giáp. Những suy nghĩ trong đầu hắn liền được mô phỏng rồi phóng ra từ cái kính. Các ký tự khoa học do hắn nghiên cứu cùng với bảng điều khiển nhằng nhịt công tắc hiện ra trước mặt. Người thường nhìn vào sợ là nhìn mấy chục năm cũng không hiểu cách sử dụng loại ngôn ngữ này.
Ở trái đất việc lấy code của người khác rất dễ dàng, nhưng ở đây thì khác phương thức này vô cùng bảo mật. Trương Đình cũng rất tán thưởng điều này, muốn biết code như thế nào chỉ có thể xem trong não của người lập trình nghĩ gì thôi.
Những ký tự loằng ngoằng được Trương Đình định sử dụng, hắn đặt tên là ngôn ngữ Alpha Earth, đây chính là thành quả hợp nhất các ngôn ngữ đỉnh cao ở trái đất với ngôn ngữ ở hành tinh này. Nó vô cùng bảo mật và tính thực tế rất cao, có đầy đủ các loại thư viện. Không nói ngoa thì ngôn ngữ hắn tạo ra có thể lập AI như một con người.
Sau khoảng 30 phút lập trình hoạt động cho con chó máy kia. Hắn thở dài, không nghĩ cái chip này có phèn tới vậy, mới chỉ thiết lập được vài hoạt động di chuyển, sủa, đánh hơi, với nhận dạng mà đã đạt giới hạn.
"Thật vô dụng mà!"
Chưa kịp nghỉ ngơi thì chẳng rõ từ đâu một tên to con đạp cửa cùng với ba tên khác hùng hổ chạy vào cửa hàng quát lớn.
"Con mẹ nó thằng Trương Đình mày ra đây"
Nhìn sao cũng giống một đám côn đồ, hắn tìm lại trong kí ức của nguyên chủ thì biết ba tên này là đại ca của khu phố ở đây, tên to con kia là Đại Hải phía sau là mấy tiểu tệ của hắn, tháng nào cũng đến đòi phí bảo kê. Ở đây không ai ưa chúng nhưng cũng chẳng làm được gì vì mấy tên này là sở hữu cơ giáp cấp D.
Ở trái đất mà dám chạy vào nhà dân như này thì chỉ có xác định ngồi tù, không nghĩ đến thế giới này an ninh kém như vậy.
Nếu là Trương Đình trước đây chắc giờ đang nịnh nọt mấy tên này nhưng đáng tiếc hắn giờ không còn là Trương Đình của quá khứ rồi.
Trong tay nắm hệ thống, chỉ cần là đứng trên địa bàn của hắn thì hắn chính vô địch.
Trương Đình ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng bốn tên kia.
"Cho chúng mày ba giây đủ cút khỏi đây"
Tên Đại Hải hoành hành ở khu vực này bao nhiêu năm nhưng đây là lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy.
"Được được, vậy tao cho mày biết kết cục của việc hỗn lão trước mặt tao"
Ba tên tiểu đệ thấy vậy liền nhanh chân lấy lòng đại ca của chúng.
Tên nào tên ấy đều cho rằng Trương Đình chỉ là tên phế vật ai ai cũng có thể bắt nạt thì chẳng có gì phải sợ, còn được đại ka xem trong.
Chúng rút dao hùng hổ lao tới định chém Trương Đình không nghĩ tới chưa kịp động thủ thì đã đứng yên như bức tượng.
Ba tên tiểu đệ giọng sợ hãi.
"Đai...c..a cứu em"
Tên Đại Hải có phần hơi kinh ngạc, hắn cũng chưa biết chuyện gì đang xảy ra bất quá hắn cũng không ngu ngốc như mấy tên kia lao thẳng tới, chỉ dám đứng từ xa thăm dò.
"Mày làm đã làm gì bọn chúng?"
Trương Đình không nhiều lời vẫn một giọng lạnh lùng như trước.
"Cút"
Hắn lần này bị Trương Đình chọc tức thật sự liền triệu hồi cơ giáp. Từ không gian xuất hiện một người đá có màu như xi măng, cao khoảng hai mét nắm đấm được thiết kế to chà bá.
Ngay lập tức dùng kĩ năng giám định kiểm tra thông số.
Tên cơ giáp: Người Đá
Chủng tộc: Robot
Trình độ: Sơ cấp + (đã qua cường hoá D)
Khế ước: chủ nhân Đại Hải
Sức mạnh: 15
Thể chất : 13
Nhanh nhẹn: 3
Tinh thần: 0
Kỹ năng: Cường hoá đòn đánh (F)
Ngày sản xuất: 08/11/xxxx
Nguồn: Tập Đoàn Zadiun
Tình trạng : Bình thường, tay trái hư hại nhẹ
Ưu điểm: Phòng ngự
Nhược điểm: Chậm chạp, chân.
Với 10 điểm sức mạnh của cơ giáp, nó đấm một cái không biết trừng hắn xuyên không lần nữa, không để cho người đá kia tiếp cận,Trương Đình vung tay một đường khiến con người đá đứt làm đôi.
Cảnh tượng hiện ngay trước mặt chỉ vọn vẹn vài giây, vật triệu hồi của tên Đại Hải đã bị Trương Đình phá hủy, hắn bắt đầu đổ mồ hôi, chân run rẩy.
Trương Đình thấy tên kia định bỏ chạy thì quét mắt một cái, thì trọng lực 50 lần ép lên Đại Hải khiến hắn nằm sụp xuống miệng với tai rỉ máu. Trong mắt Đại Hải khí thế của Trương Đình chẳng khác nào con ác quỷ.
Trương Đình suy nghĩ một lát thấy tên này mặc dù là ác bá nhưng cũng chưa từng giết người, thu phí dù nhiều nhưng vẫn làm tròn bổn phận bảo kê vì vậy đã quyết định tha cho chúng.
"Hôm nay tâm trạng tao tốt không giết mày lần sau lo mà làm việc tốt, nếu để tao thấy chúng mày còn giở trò côn đồ thì đừng trách"
Nói xong trọng lực xung quanh tên kia liền biến mất đồng thời ba tên tiểu đệ cũng thoát khỏi khống chế. Chúng nhanh chóng kéo đại ca đang nằm trên đất bỏ chạy.
Trương Trình thở nhẹ nhõm, lần đầu giả ngầu diễn khá tốt. Sau sự việc này Trương Đình liền đặt ra mục tiêu phải nâng cao thực lực nếu lần này hắn không ở cửa hàng có lẽ bị đánh chết rồi.
Đập vào mắt hắn là người đá của tên Đại Hải vẫn còn ở đây, tổng quan có lẽ đây là cơ giáp phục vụ chiến đấu. Thứ quan trọng nhất vẫn chính là con chip, Trương Đình cũng khá tò mò về con chip chiến đấu của thế giới này.
"Cần nghiên cứu một thời gian mới được".
Nghĩ lại chủ chân cơ thể này từng mong muốn nghiên cứu chip chiến đấu tối thượng, ước mơ này cũng giống như hắn ở kiếp trước.
"Tôi sẽ giúp cậu hoàn thành điều ước này thay cho lời cảm ơn đã cho tôi mượn cơ thể để sống tiếp một lần nữa"
Trong lúc miên man nghĩ về thế giới cũ Trương Đình nhớ lại vài chuyện làm hắn không thể nào quên được...
Nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành bạn nhận được siêu chip mã A và 100 điểm thuộc tính.
Nhiệm vụ thứ hai liền được thông báo:
Cải tạo 15 đơn hàng, thời hạn 30 ngày
Phần thưởng: Nhà máy sản xuất cơ giáp và 10 lọ thuốc tiến hoá.
Hình phạt: trừ 50 điểm thuộc tính và nhiệm vụ sẽ không xuất hiện trong 20 ngày.
"Tuyệt!"
"Không ngờ lần này phần thưởng lại là một nhà máy sản xuất vậy chẳng phải sau này mình muốn hình dáng gì đều có sao"
"Nhiệm vụ này bắt buộc phải hoàn thành"
Cái khó của nhiệm vụ này là làm sao kiếm đủ 15 đơn hàng. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra khách, đã vậy toàn người nghèo phí sinh hoạt còn không đủ làm sao lại đi nâng cấp cơ giáp được...
Trương Đình vò đầu bứt tóc, vẫn chưa nghĩ được ra kế sách nào, sự nghiệp hắn chỉ vừa mới bắt đầu đã đi vào bế tắc.
Chương 1 lỗi, sẽ có cập nhật mới hoàn toàn vào vài hôm nữa.
— Bald kommt ein neues Kapitel — Schreiben Sie eine Rezension