App herunterladen
14.28% Tôi là Tác giả, phải không? / Chapter 2: Chapter 1: Bình Minh ( 2 )

Kapitel 2: Chapter 1: Bình Minh ( 2 )

Tôi vội vã liếc nhìn xung quanh mặc cho cơn bỏng rát đang thiêu cháy làn da tôi. Khi bước vào bên trong toà nhà, tôi có thể thấy nó còn rộng lớn hơn bề ngoài rất nhiều.

Giống như đây là một toà nhà ở dưới địa ngục khi có những ngọn lửa phập phồng ở khắp nơi, không chừa một chỗ nào cả. Những vật dụng như bàn ghế chờ ở tiền sảnh nay đã cháy thành tro, lan can bằng sắt được chế tác tinh xảo của chiếc cầu thang dẫn lên tầng 2 có màu đỏ rực như một thanh thép đang được tôi luyện trong lò nung.

Quả thực với số lượng vật dụng có ở tầng 1 của một chung cư cao cấp đã vô hình ' tiếp thêm than cho lửa ', khiến công cuộc giải cứu còn khó khăn hơn những gì họ nói.

May mắn thay, đội giải cứu số 1 đã được triển khai từ trước nên họ đã có thể tạo ra được một con đường đủ rộng dẫn lên tầng 2 của tòa nhà.

Lao qua những đám lửa như chúng không hề tồn tại, bản năng miễn nhiễm với nỗi sợ lửa của tôi thực sự đang được phát huy tác dụng một cách tối đa. Không giống như thời còn học trung học, lần này tôi không còn một chút dao động sợ hãi nào cả.

Khi tôi đặt chân lên tầng 2, ước tính tôi có tối đa 5-10 phút để cứu được hai người kia, đó là giới hạn chịu đựng của con người trong một gian phòng kín. Về cơ bản đó là khoảng thời gian nguy hiểm trước khi tử vong, còn vào 2-3 phút đầu họ chỉ ngất.

May mắn thay, có vẻ vụ cháy tốn nhiều thời gian hơn để hoàn toàn nhấn chìm tầng 1 trong biển lửa nên tầng 2 có vẻ không cháy bằng tầng 1.

' Nếu tầng 1 là địa ngục thì ở đây chỉ đang ở mức độ cháy nhà thôi nhỉ? '

Chạy dọc hành lang dài một cách điên rồ, tôi phải cảm ơn mấy bài luyện tập cardio của mấy anh bạn trên Zoutube, nó thực sự đã giúp tôi rất nhiều trong việc này nhất là mặt thể lực.

" Đây rồi! Phòng số 311! "

Không mất quá lâu để tôi có thể tìm thấy căn phòng của hai người kia bởi có lẽ ngọn lửa vẫn chưa lan ra tới đây giúp cho bảng tên trông vẫn còn khá rõ nét.

Uỳnh!

Đạp cửa một cách mạnh mẽ, cánh cửa bật tung ra như nó chưa từng bị khoá… mà hình như nó không khóa thật. Tôi có thể thấy hai người, một nam một nữ đang nằm trên mặt đất.

Trong lòng bàn tay của người đàn ông có một vết bỏng nhẹ cho thấy anh ta đã cố mở cánh cửa ra nhưng khí nóng trong tòa nhà đã khiến chiếc tay nắm cửa bằng thép nóng lên và giờ thì họ đang nằm ở đây.

" L-Làm ơn… Cứu chúng tôi với! "

Người đàn ông thì thào không rõ tiếng nhưng tôi có thể hiểu được phần nào anh ta đang nói gì. Không tốn thêm nhiều thời gian, tôi đỡ cả hai người dậy, may mắn là họ vẫn còn ý thức chứ nếu không thì tôi không thể đảm bảo có thể vác cả hai người ra khỏi đây được.

' Chết tiệt, mình thực sự nên ăn nhiều hơn vào lúc nãy. '

Cố gắng dìu hai người ra khỏi căn phòng ngập trong khói, người đàn ông dần tỉnh táo hơn và bắt đầu nói rõ ra thành tiếng.

" C-Con gái tôi… Cậu có thấy nó không? Chúng tôi đã cố tìm kiếm nó trong phòng nhưng không thấy đâu… "

" Đứa bé với chú gấu bông màu trắng đúng không? Đừng lo, nó đã được đưa ra an toàn ở ngoài rồi. "

" T-Tốt quá rồi! Cảm ơn cậu! "

" Đừng cảm ơn tôi, tôi không phải là người cứu đứa bé ấy, là những anh chàng lính cứu hoả kia kìa. "

" Này! Cậu kia! Cậu đang làm gì ở đây?! "

Bỗng chốc có một giọng nói oang oang ở phía bên kia của hành lang, có lẽ đó là đội giải cứu 1 đang đưa những người bị nạn ra ngoài. Trông họ không khá hơn gì tôi bây giờ, một vài người cầm rìu cố phá cánh cửa của một căn phòng, một người đang vác hai người bị nạn khác trên vai.

Công nhận anh ta khoẻ thật. Có lẽ sau vụ này tôi sẽ tập trung phát triển cơ bắp của mình hơn thay vì chỉ tập trung vào vấn đề thể lực.

" Đó là tất cả những người bị nạn rồi! Phòng này trống không! "

" Được rồi, tất cả mọi người ra ngoài ngay lập tức! "

" Còn cậu, chúng tôi xin lỗi vì không thể giúp cậu bây giờ nhưng có một con đường chúng tôi đã tạo dẫn xuống bên dưới. Hãy cẩn thận vì nó là một lối thoát khẩn cấp và chúng tôi không có quá nhiều thời gian để kiểm tra độ ổn định của nó hay không! Đó là con đường thoát duy nhất của chúng ta! "

" Cảm ơn! "

Bước xuống con đường được chắp vá bằng những miếng sắt tạm bợ được lấy từ tòa nhà đang, tôi cảm giác như mình đang bước trên một chiếc chảo nướng giống như của nhà hàng buffet mà tôi vừa ăn.

Khi bước xuống được tới tầng một, những người lính cuối cùng đã hoàn toàn ra khỏi tòa nhà, chỉ còn sót lại tôi và cặp vợ chồng này. Không khí trong đây thực sự bí bách, giống như tôi đang phải giằng co chút oxy ít ỏi với những đống lửa này.

" Thực sự… chúng tôi nợ cậu lần này! "

Người đàn ông nói bằng một giọng nghẹn ngào trong khi người đàn bà chỉ có thể gật gù trong lúc nước mắt không ngừng rơi.

Bỗng nhiên, một tiếng động kỳ lạ báo hiệu cho một thứ gì đó sắp sụp đổ khiến tôi giật mình.

Đánh mắt lên phía trên, phần móc xích nối liền chiếc đèn chùm khổng lồ với trần nhà đang trần đứt ra và ngay lập tức rơi xuống chỗ tôi và cặp vợ chồng. Không có thời gian để nghĩ nhiều, tôi dùng hết sức bình sinh thúc mạnh vào lưng của hai vợ chồng với hy vọng họ có thể tránh được chiếc đèn chùm này.

Rầm!

" Argh! "

Không nằm ngoài dự đoán, tôi không kịp né ra trước khi chiếc đèn chùm nghiền nát chân tôi bên dưới nó. Thay vì cảm thấy bất cứ thứ gì, tôi không thể cảm nhận được chân của mình nữa, báo hiệu cho tình huống xấu nhất.

" Hự!... Đừng đùa với tôi chứ… Sao cậu lại?! "

" Con của hai người… nó tìm hai người suốt đấy, nhìn tội lắm. Nếu thực sự biết ơn tôi thì cố mà lết cái mông ra mà chăm sóc nó, đừng để nó như tôi. "

" Cố lên nào… Khụ Khụ! Vẫn còn hy vọng! "

" Đừng, chân tôi mất cảm giác rồi… "

Đôi mắt của người đàn ông đột ngột mở to ra khi nghe được những gì tôi vừa nói. Trong đó chứa sự xót xa, sự thương cảm và sự biết ơn vô bờ bến.

" …Tôi sẽ tìm người tới giúp cậu! Nhất định phải cầm cự cho tới lúc đó nhé! "

Một nụ cười khắc khổ hiện lên trên khuôn mặt của người đàn ông, họ thực sự là những bậc cha mẹ tốt… giống như cha mẹ của tôi.

Trong suốt cuộc đời mình, tôi chưa từng nghĩ quá nhiều cho người khác, người duy nhất tôi dành trọn vẹn sự quan tâm chỉ còn bà ngoại tôi nên việc nhận được biết ơn như thế này khiến tôi có một cảm giác mới lạ.

Nhắc mới nhớ, tôi còn hứa với bà sau cuộc thánh chiến sẽ đưa bà đi ăn Bào Ngư. Có lẽ tôi không còn cơ hội ấy nữa rồi.

Tâm trí của tôi trở nên mờ mịt, chân, tay, rồi toàn bộ cơ thể tôi dần mất đi cảm giác, thứ sót lại chỉ còn mùi máu nồng nặc trong mũi và cái lạnh thấu xương trái ngược với khung cảnh địa ngục xung quanh đang dần ôm lấy cơ thể của mình.

' Tầm này chắc là họ ra ngoài được rồi… '

" Chí!!! "

Ah… tôi có thể nghe thấy tiếng thằng Tâm, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Thật sự nếu có ai đủ đáng tin để ít nhất đưa bà ngoại tôi đi ăn bào ngư thì có lẽ chỉ có nó.

Khi thính giác của tôi dần mất đi, thứ cuối cùng tôi nghe được là tiếng bước chân của những người lính cứu hoả.

' Cảm ơn vì đã tới cứu tôi nhưng không cần đâu… '

Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, thế giới này chẳng phải một cuốn tiểu thuyết và tôi cũng không phải một nhân vật chính. Đây chính là kết cục cho những kẻ thích được làm anh hùng như tôi.

' Vậy mình chỉ đến đây thôi sao…? Quả thật chỉ có kẻ điên mới làm như mình thôi mà. '

Một câu hỏi nhức nhối hiện lên trong đầu tôi, nhưng lạ thay, tôi thấy thật nhẹ nhõm. Lý do tôi làm vậy không quan trọng, cứu người thì cần gì lí do cơ chứ. Hơn nữa trông đứa trẻ ấy rất đáng yêu, nếu mai sau lớn lên chắc sẽ làm một đại mỹ nhân cho mà coi.

Tôi cảm giác được hơi thở yếu ớt cuối cùng trút ra khỏi cơ thể mình.

' Vậy cái chết là như thế này sao? Lạnh lẽo, tăm tối, cô đơn và… trôi nổi? Tựa như một làn gió nhẹ đưa tôi đến hư vô và có một chút… Mùi cỏ? '

—------

Chíp Chíp Chíp Chíp…

Đánh giấc tôi khỏi cơn mê là một tiếng chim ríu rít êm đềm

Tôi có thể lờ mờ cảm nhận ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp đang bao trùm lấy cơ thể của mình, khiến cho cơ thể mất cảm giác của tôi như được sống lại.

' Ảo, quá ảo rồi... '

Với tình trạng của mình tôi biết chắc mình không cứu được. Vậy nên việc tôi còn sống là hoàn toàn bất khả thi.

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy một bầu trời trong xanh cùng những áng mây đang nối đuôi nhau.

' Chẳng phải… Mình chết rồi à ? Hay đây là khung cảnh của thế giới bên kia ….? '

Đó là những gì tôi nghĩ ban đầu, nhưng tôi nhận ra mình vẫn còn thở và thấy bình thường một cách kỳ lạ. Nhưng mỗi giây trôi qua, tôi lại càng thấy kì lạ hơn.

" Cái quái gì đây!! "

Đơn giản, vì có một cái màn hình hiển thị to chình ình trước mặt tôi.

==== Trạng Thái ====

Tên : Ace Oliver

Tỷ lệ tha hoá: 0%

Sức Mạnh : ?

Nhanh Nhẹn : ?

Sức Chịu Đựng : ?

Trí Lực : ?

Mana : ?

Quyến Rũ : A

^ Nghề Nghiệp ^ : [ Chưa xác định ]

^ Ái lực ^: [ Chưa xác định ]

==========


Load failed, please RETRY

Wöchentlicher Energiestatus

Rank -- Power- Rangliste
Stone -- Power- Stein

Stapelfreischaltung von Kapiteln

Inhaltsverzeichnis

Anzeigeoptionen

Hintergrund

Schriftart

Größe

Kapitel-Kommentare

Schreiben Sie eine Rezension Lese-Status: C2
Fehler beim Posten. Bitte versuchen Sie es erneut
  • Qualität des Schreibens
  • Veröffentlichungsstabilität
  • Geschichtenentwicklung
  • Charakter-Design
  • Welthintergrund

Die Gesamtpunktzahl 0.0

Rezension erfolgreich gepostet! Lesen Sie mehr Rezensionen
Stimmen Sie mit Powerstein ab
Rank NR.-- Macht-Rangliste
Stone -- Power-Stein
Unangemessene Inhalte melden
error Tipp

Missbrauch melden

Kommentare zu Absätzen

Einloggen