Lịch đăng truyện: Thứ hai hàng tuần.
...
- Ưm...
Limer được Dracy một đường bế về kí túc xá mà vẫn chẳng biết gì, còn đưa hai tay ôm eo của Dracy, dụi dụi vào người cô nàng như một con mèo nhỏ. Dracy mặc dù không nói gì nhưng vẫn khá khó chịu vì mùi rượu trên người Limer, cô lại bắt đầu có chút thèm rượu nữa rồi. Còn Limer thì lại không hay biết gì về hành động của mình, cô chỉ đơn giản là coi Dracy thành cái đùi gà trong mơ thôi. Cứ phải liên tục ăn rau để giữ dáng làm cho Limer rất nhớ đến khoảng thời gian hồi nhỏ của mình, ăn ngon lành đến mức trở thành một em bé béo.
...
Ngay khi Dracy vừa bước vào kí túc xá thì ánh đèn mờ mờ sáng lên. Nhờ công nghệ phát triển mà hiện nay mỗi căn nhà đều có hệ thống nhà thông minh nhằm nhận diện chủ nhà, chống trộm, chống cháy, chống ngập và chống đủ loại chống, ngoài ra, một số căn nhà còn có cả hệ thống AI nhân tạo để trò chuyện với chủ nhà, nhằm giúp cho những người ở một mình không cảm thấy cô đơn.
Hai con robot thấy chủ nhân của mình về thì vui mừng hớn hở bay lại. Đáng tiếc là do hình thể như khối lập phương to mà tụi nó bị Dracy xua đuổi vì chắn đường cô. Đưa Limer về phòng xong, Dracy mới xuống lầu rồi đi tắm rửa và thay quần áo. Đã từng có một thời gian cô bị nghiện rượu nên nó vẫn còn là nỗi cám dỗ của cô. Sau khi ngửi thấy trên người mình không còn mùi rượu nữa, Dracy mới quay lên lầu đề chăm sóc Limer.
Vừa bước vào phòng thì Dracy đã thấy Limer rất không hình tượng nằm trên giường. Nhưng mà Dracy cũng chẳng thể nào chê bai được Limer vì chính cô là người đã để Limer nằm như thế. Vừa bước lại gần thì mùi rượu lại xộc vào mũi. Dracy nhíu mày, đưa tay lên che mũi của mình rồi lại một lần nữa quay ra ngoài. Thấy cô đi xuống trở lại, hai con robot lại một lần nữa bám lấy chủ mình để hỏi han:
- Bip Bíp! Chủ nhân! Limer sao rồi?
- Bíp! Phải gọi chủ nhân là tiểu thư Lou! Không được gọi là Limer! Bíp!
- Nhưng ai cũng gọi Limer là Limer mà! Bíp! Chủ nhân cũng kêu PiPi gọi như thế!
- Bíp! Dracy cho Pipi gọi chủ nhân là Limer?! Bíp! Thật không chấp nhận được! Bíp!
Cứ thế, hai con robot từ cùng nhau lo lắng cho chủ nhân mình liền quay sang cãi nhau. Thấy tình thế không ổn, Dracy lúc này lên tiếng:
- Được rồi! Tụi mày đừng có " bíp " nữa, ồn ào! Limer dậy bây giờ.
- Nhưng! Bíp! Pipu cũng là lo cho chủ nhân thôi mà! Bíp!
- Chủ nhân! Bíp!
- Được rồi! Dừng lại hết đi. Pipi, mày đi nấu canh giải rượu đi, còn không thì ra ngoài mua thuốc. Còn Pipu, vào trong chuẩn bị nước tắm cho Limer đi, ngủ mà người cứ đầy mùi rượu như vậy không ổn.
- Bíp! Pipi đi liền!
- Pipu cũng đi chăm sóc chủ nhân đây! Bíp bíp bíp!
Bên tai cứ văng vẳng mấy tiếng " bíp bíp " làm cho Dracy thấy thực sự rất ám ảnh. Nếu là ngày thường thì không có vấn đề gì nhưng cô nào ngờ tụi nó lại thích nói nhiều tới như thế. Dracy thật sự không hiểu ngành công nghiệp robot đã phát triển rất tiến bộ rồi mà sao vẫn còn lòi ra vài con cứ nói mấy lời thì liền " bíp ", " bíp ". Phải chăng là tụi nó nghiện " bíp " à?
Khẽ lắc đầu, Dracy theo sau Pipu một lần nữa quay lại phòng của Limer. Từ nãy tới giờ cô đã ra ra vào vào những ba lần. Dracy nghĩ đến đây thì liền phỉ báng bản thân vì cái tật nhớ nhớ quên quên hay đãng trí này. Sáng hôm nay lúc lên xe rồi cô vẫn chẳng nhớ ra là rốt cuộc mình sẽ quay quảng cáo cho nhãn hàng nào, hỏi xong thì lại bị quản lí mắng cho một trận.
Mở cửa tủ của Limer ra, Dracy thực sự mù mắt vì đống quần áo của cô tiểu thư này. " Cô ta rốt cuộc là mặc đồ hay là mở sạp bán hàng vậy nè? ". Dracy méo mặt nhìn đống quần áo xanh xanh đỏ đỏ chất đầy trong tủ quần áo của Limer. Áo khoác ngoài thôi ước chừng cũng phải có hơn hai chục cái, váy đầm và áo cùng quần thì khỏi phải nói đi, mỗi thứ sấp xỉ năm chục bộ. Còn có giày gần cả trăm chiếc, mũ, túi xách và đủ mọi phụ kiện như khăn quàng, caravat,... Rốt cuộc thì Dracy nên làm cách nào để lựa cho cái cô nàng đang nằm ngoài kia một bộ quần áo mà khi tỉnh dậy thì sẽ không làm cô ta khóc thét đây.
Đang khi mò mẫm tìm quần áo, Dracy bỗng phát hiện ra còn có mấy cái là mẫu thiết kế của mình. Mặc dù trông như đã lâu rồi không mặc nhưng chúng vẫn được bảo quản rất tốt. Dracy thắc mắc phải chăng từ khi Limer khai chiến với cô thì không thèm mặc đồ do cô thiết kế nữa.
Một lát sau, Dracy cũng lựa được một bộ quần áo mà cô cho là ưng ý và thoải mái để ngủ. Một cái áo thun màu trắng và một cái quần dài màu đen. Cô đã phải mất tới ba chục phút mới tìm ra cái thứ giản dị duy nhất trong cái tủ đồ hoành tráng kia.
- Pipu, bộ này ổn chứ?
Vừa bước ra thì Dracy liền giơ bộ đồ trên tay cho Pipu xem. Pipu là robot của Limer nên dĩ nhiên là sẽ biết chủ nhân mình thích loại quần áo nào.
- Bíp bíp! Không sành điệu gì cả!
- Vậy thì phải làm sao? Đi ngủ chứ đâu phải đi chơi?
- Pipu không biết! Chủ nhân bảo là chỉ thích mặc đồ sành điệu thôi!
Hiếm khi Dracy nghe thấy con robot này không bíp. Chỉ là đó không phải điều cô cần quan tâm. Điều cô cần quan tâm là một nhà thiết kế có tiếng như cô bị một con robot nói bản thân không có gu thời trang. Dracy đầu treo ba vạch đen, mặt nhăn lại. Nếu như không có gu thời trang thì thiết kế của cô làm gì bán được một bộ nào?
- Kệ, cái này mặc đỡ. Tắm xong cô ấy tự thay.
Dracy đặt bộ quần áo trên cái bàn kế phòng tắm rồi quay sang hỏi Pipu:
- Nước xong rồi?
- Vâng! Bíp! Nước xong rồi!
Cũng vừa lúc này, Pipi mang canh giải rượu lên phòng của Limer:
- Canh giải rượu của Pipi cũng xong rồi! Bíp bíp bíp!
Thấy mọi thứ đều đã chuẩn bị, Dracy liền đỡ lây Limer ngồi dậy, lay lay người cô.
- Này! Dậy.
- Ưm... Ngủ, cô để cho tôi ngủ...
Limer mắt nhắm mắt mở cứ liên tục quơ tay xua Dracy ra.
- Cô không dậy thì sao tắm? Tôi tắm giúp cô?
Dracy nghệch mặt ra rồi nói. Cô chỉ đơn giản là thắc mắc vu vơ thôi, chả hiểu sao Limer nghe được mấy lời này thì mặt lại đỏ bừng, cũng tỉnh hẳn luôn.
- Đồ biến thái!
Chưa hiểu chuyện gì, Dracy đã bị cho ăn một cái gối vào mặt. Vốn dĩ là hôm nay được nghỉ ngơi vậy mà cô lại phải đi chăm cái cô tiểu thư khó chiều này, máu nóng đã bắt đầu dồn lên não cô rồi, tới bây giờ cô thậm chí còn chưa được ăn tối đấy!
- Không thì cô vừa ngủ vừa tắm đi. Chết đuối kệ cô.
Dracy nói xong thì bực bội định rời khỏi phòng. Đáng tiếc là lúc này Limer lại nắm tay cô lại, không cho cô đi. Hai bé robot thấy thế thì cũng yên lặng né ra chỗ khác để chừa không gian riêng cho chủ nhân của mình.
- Ưm... Đừng đi, tôi xin lỗi... Là lỗi của tôi...
Một lời xin lỗi này nói ra không chỉ vì cái gối kia mà còn vì cái lần Limer đã vào phòng Dracy. Từ đó tới giờ Limer rất buồn, cô luôn cố gắng bát chuyện với Dracy nhưng lại thấy người ta im lặng nên cũng sợ sệt chẳng dám nói gì. Cứ thế suốt hai tháng, Limer bắt đầu nhớ lại những món ăn mà Dracy nấu cho mình, nhớ cái khoảnh khắc ngồi cùng bàn ăn với Dracy rồi cả hai cùng vui vẻ coi ti vi trước khi đi ngủ. Mặc dù mọi thứ chỉ diễn ra có một vài lần nhưng Limer cực kì quý trọng những hành động đó. Ở bên cô lúc nào cũng chỉ có những người bạn giả tạo, thích ké fame cô, dựa dẫm vào cô để có thể trở nên giàu có và nổi tiếng. Chưa từng có ai như Dracy cả, điều đó đã làm cho Limer thực sự xem Dracy là bạn của mình.
Limer vừa nói xong, bầu không khí giữa cả hai lại càng ngượng ngùng hơn. Cũng phải thôi, hai người họ đã chiến tranh lạnh với nhau gần hai tháng, nay bỗng dưng lại nói chuyện với nhau sẽ cảm thấy không quen.
- Không có gì.
Một tiếng này của Dracy vừa thốt ra thì bức tường ngăn cách vô hình giữa cô và Limer cũng liền sụp đổ. Dracy thoáng mỉm cười rồi bưng chén canh giải rượu lại cho Limer.
- Uống xong rồi đi tắm. Đừng để có mùi rượu trên người. Ngủ ngon.
Nói xong thì Dracy liền lặng lẽ rời phòng mà không hề hay biết rằng mình đã bỏ lỡ một cảnh đẹp
Limer cứ nhìn theo bóng lưng của Dracy rồi mỉm cười một cách ngây ngốc, một màu đỏ hồng chẳng biết từ khi nào đã lan đến mang tai của cô.
Uống hết bát canh xong thì Limer cũng tỉnh hẳn. Cô ôm bộ đồ mà Dracy chọn rồi đi tắm cho sạch mùi rượu như Dracy nói. Làm xong hết thảy mới phát hiện còn có một khay đồ ăn do Dracy nấu được đặt ở trên bàn. Ăn xong, Limer mang tâm trạng mĩ mãn hạnh phúc mà đi ngủ. Không hề biết con người lạnh lùng ở phía dưới bây giờ lại đang ăn ngấu nghiến bữa tối như một con quỷ đói.
...
Tác giả cảm giác tính cách của bản thân cũng có vấn đề không hề nhẹ.