App herunterladen
Méi Zuìhén - Chuyện Kiếp Trước | Tác giả: Vamese Méi Zuìhén - Chuyện Kiếp Trước | Tác giả: Vamese original

Méi Zuìhén - Chuyện Kiếp Trước | Tác giả: Vamese

Autor: Vamese

© WebNovel

Kapitel 1: Phần 1: Chín

Hôm đó là một ngày mưa rào xối xả, ba tôi đi làm ở công ty chưa về, còn Mai Hỏa Tam thì vẫn phát sốt. Mẹ tôi cảm thấy thay khăn nhúng nước như này không phải là cách tốt nhất để hạ sốt, đành nói với tôi:

- Mẹ đi ra tiệm, mua cho Tam Nhi chút thuốc, rồi sẽ về ngay. Con đừng chạy lung tung ra ngoài nhé...

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, phụ trách chuyện thay khăn cho Mai Hỏa Tam, đứng ở cửa nhìn mẹ bung dù rồi vẫy vẫy tay chào. Tôi đóng cửa cái lại, chừa cửa rào để lát mẹ về thì còn có thể đứng ở dưới giàn hiên trú mưa lúc đợi tôi mở cửa, rồi sau đó quay vào phòng.

Mai Hỏa Tam vẫn còn sốt, nhưng sau một lát thì đã đỡ hơn, ít nhất có thể nhìn thấy trong phòng chỉ có tôi mà không có mẹ. Nó hổn hển hỏi:

- Ngân Ngân, mẹ đâu?

Tôi đáp:

- Mẹ đi mua thuốc cho đệ rồi.

Sau đó nó không nói gì cả, nhưng tôi thấy môi nó mấp máy.

"Xin lỗi"

Tôi cũng không nói gì nhưng lúc thay khăn, tôi xoa nhẹ đầu nó. Mai Hỏa Tam là một đứa trẻ ngoan, nó biết trời đang mưa tầm tã, và mẹ nó phải đi mua thuốc cho nó. Nó biết ngày mai chị nó có bài kiểm tra, nhưng vẫn phải ở đây chăm sóc cho nó. Thế nên nó mới nói xin lỗi.

Tôi thì cảm thấy nó không có lỗi gì cả, việc bị bệnh này không phải lỗi của ai cả, đối với tôi. Các vi khuẩn xâm nhập cơ thể là chuyện bình thường, nếu nó quanh năm suốt tháng không bị bệnh gì thì tôi mới lo sốt vó lên, chứ như này là ổn rồi. Bài kiểm tra ngày mai tôi đọc lướt qua là nhớ, không có gì khó cả.

Mai Hỏa Tam có vẻ như đã mệt, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Tôi thấy nước đã hết lạnh, liền đi ra sau bếp lấy một viên đã khác để vào thao, đem để lên bàn, rồi lại quay ra sau bếp. Tôi lấy sữa đặc trong tủ ra cho vào ly, chế nước sôi vào, rồi lấy vài viên đá ra cho vào ly khuấy lên. Mai Hỏa Tam chỉ mới chín tuổi, và nó thích uống sữa đặc pha lỏng, nhưng cũng không thích uống nóng quá, nên phải để ít đá cho nó.

Tôi đem ly sữa vào phòng, vỗ vỗ mặt của Mai Hỏa Tam cho nó tỉnh.

- Đệ, đệ, tỉnh dậy, uống sữa đi này.

Mai Hỏa Tam lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, nó đã hạ sốt lắm rồi, nên tôi đỡ nó dậy, lấy gối kê sau lưng nó, cho nó dựa vào thành giường, rồi có ý định giúp nó uống sữa nhưng bị chặn lại.

- Tỷ à, đệ lớn rồi, không cần tỷ giúp, đệ tự uống là được.

Mai Hỏa Tam cầm lấy ly sữa, rồi từ từ uống, lúc này, tôi mới để ý tới cái đồng hồ treo tường. Tôi nhìn đăm đăm nó, rồi bỗng cảm thấy một cảm xúc kì lạ nổi lên trong ngực tôi. Có gì đó không đúng.

- Tam Tam, đệ nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ rồi?

Tôi hỏi, cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

- Hả... Bây giờ là mười giờ... mười giờ rưỡi?? Trễ tới vậy rồi?

Mai Hỏa Tam nhìn đồng hồ, có chút mơ màng há hốc mồm, nó nói nhanh:

- Ngân Ngân, tỷ đi ngủ đi, trễ lắm rồi đấy, một lát là mẹ sẽ về--

- Không phải.

Tôi lắc đầu, chặn giọng nó.

- Bình thường ba tan làm lúc chín giờ rưỡi và sẽ về nhà lúc chín giờ năm mươi. Đó giờ ông ấy chưa bao giờ về quá trễ mười phút. Và mẹ cũng đã ra khỏi nhà từ lúc chín giờ kém năm. Từ nhà chúng ta cho đến tiệm thuốc chỉ khoảng hai mươi phút cả đi lẫn về.

Tôi thấy khuôn mặt của Mai Hỏa Tam tái mét, tôi không muốn nó như thế, nhưng tôi chợt nhận ra rằng tôi không thể nào dừng nói được. Tôi nghe thấy giọng tôi thật lạ thường.

- Ba với mẹ đi đâu rồi?


AUTORENGEDANKEN
Vamese Vamese

Câu chuyện này có bối cảnh là hiện đại, nhưng mà tôi cảm thấy nếu để cho hai chị em bọn họ xưng hô là tỷ - đệ thì nghe sẽ hợp với hình tượng của người chị trong đầu tôi hơn, chị - em sẽ rất ngượng mồm.

Kapitel 2: Phần 2: Mười bốn

Cả hai đều biến mất rồi.

Đó là tin mà tôi nhận được từ cảnh sát sau khi tôi nhờ họ tìm ba mẹ tôi.

Theo lời cảnh sát, người ở nhà thuốc đã thấy sau khi ba tôi gặp mẹ tôi ở tiệm, cả hai đi về hướng công viên thành phố. Khi cảnh sát đến tìm thì họ đã biến mất, chỉ còn tán dù nằm lăn lóc trên lề đường. Sau hơn một tiếng tìm kiếm, thì cũng chả còn manh mối gì cả, như thể ba mẹ tôi đã tự bốc hơi đi vậy.

Mai Hỏa Tam đã khỏe hơn vào sáng hôm sau, tôi vẫn chưa nói với nó về cuộc nói chuyện giữa cảnh sát vào hồi giữa đêm qua, nhưng có vẻ là tôi đã biểu lộ cái gì đó ra mặt. Thế nên sáng nay, lúc tôi chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó, nó đã hỏi tôi với vẻ lo lắng:

- Ngân Ngân, tỷ có sao không vậy?

Tôi im lặng nhìn nó, rồi lắc đầu, nói:

- Tỷ không sao. Đệ ăn từ từ thôi, tỷ đã gọi cho giáo viên xin nghỉ hôm nay, ăn xong đệ có thể lên lầu tập viết chữ.

Mai Hỏa Tam nghe vậy thì lại nhanh chóng nói:

- Vậy còn tỷ? Tỷ sẽ làm gì? Tỷ cũng xin nghỉ hay sao?

Tôi không đáp lại nó mà lấy cho mình một gói cà phê pha sẵn rồi đổ vào ly cùng với nước sôi, rồi lại rót thêm sữa vào. Mai Hỏa Tam cũng kiên nhẫn chờ tôi trả lời, nhưng được một hồi, thấy tôi cứ khuấy ly cà phê mãi mà không nói, nó cuối cùng vẫn hỏi:

- Tỷ, sao tỷ không nói gì đi? Tỷ định sẽ làm gì vào sáng nay hả? Còn có, ba với mẹ ở đâu? Tại sao họ vẫn chưa về?

Tôi cuối cùng thở dài, nói:

- Ba và mẹ... Hai người họ tối qua có việc đột xuất, của công ty ba đang làm, thế nên họ đã trong đêm bay qua New Zealand rồi...

Tôi vẫn không dám nói với nó biết sự thật, mặc dầu đã chín tuổi, nhưng do ở chung với mẹ nhiều hơn ba - trái ngược với tôi - nên nó khá là ngây thơ. Lúc trước, mẹ tôi thường hay đi công tác ở nước ngoài, nên người đảm nhiệm việc chăm sóc tôi là ba tôi, ông dành cả buổi sáng và chiều tối để ở cạnh tôi, còn khi bận thì tôi sẽ lại đến nhà trẻ. Sau này mẹ tôi sinh Mai Hỏa Tam rồi, bên công ty cũng thông cảm, không bắt ba mẹ tôi đi công tác xa nhà nữa, chỉ là phải làm việc nhiều hơn một chút. Tính cách ba tôi mặc dù vui vẻ nhưng nghiêm túc, trong khi mẹ tôi lại thích cười đùa và ngây thơ hơn nhiều, tôi và Mai Hỏa Tam bị ảnh hưởng kha khá từ hai người ấy.

Mai Hỏa Tam có vẻ còn nghi ngờ lời nói của tôi, nhưng nó không dợm hỏi nữa, mà chỉ ra vẻ bất mãn ngồi ăn bát mì của nó. Tôi để ly cà phê vào trong tủ lạnh, rồi đi qua cất mì trong nồi còn dư vào tủ. Mai Hỏa Tam thấy vậy thì hỏi:

- Ngân Ngân, tỷ không ăn sáng hả? Không ăn thì làm sao đi học được?

Tôi quay đầu lại, ngập ngừng chút rồi mỉm cười nói:

- Đệ cứ ăn đi, rồi lên lầu làm gì đó, tỷ đi ra ngoài có chút công chuyện, chắc cũng sẽ ăn ở ngoài luôn.

....

Tôi bước đi xuyên qua một con hẻm nhỏ, đeo chiếc ba lô nặng trịch, tim đập thình thịch ở trong lòng ngực. Trong hẻm chỉ có vài tia sáng lẻ loi, mùi ẩm mốc bốc lên từ tứ phía, và xác động vật vươn vãi khắp mọi nơi. Tôi cố gắng ra vẻ không để ý đến những thứ đó, nhưng có vẻ không khả thi cho lắm, cứ lỡ chân đạp vào một mớ rêu hay xác thịt thối rữa nào đó thì tôi cứ thấy ớn lạnh và da gà cứ nổi lên đầy người.

- A, chẳng phải đây là họ Mai bị "ức hiếp" đây sao?

Một giọng nói vang lên từ bên trái, tôi liền quay đầu lại, hơi mở to mắt. Một cô gái đứng ở ngã rẽ, mái tóc đen ngắn được buộc ra sau, và môi nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo.

- Liêu Phong Hương..

Tôi lẩm bẩm trong miệng.

- Ái chà, ra là cậu còn nhớ tên tôi? Vậy là cậu còn nhớ chuyện khi đó à?

Liêu Phong Hương tiến lên hai bước, nụ cười càng mở rộng ra, trông cô ta có chút điên loạn. Tôi tỏ vẻ không để ý đến lời nói của cô ta, nhưng tâm có chút xao động, chuyện năm đó tôi không muốn nhớ tới, nên chuyển chủ đề:

- Liêu Phong Hương, tôi muốn nhờ cậu và băng đảng của cậu một chuyện.


Load failed, please RETRY

Wöchentlicher Energiestatus

>15.000 Wörter für die Rangliste benötigt.

Stapelfreischaltung von Kapiteln

Inhaltsverzeichnis

Anzeigeoptionen

Hintergrund

Schriftart

Größe

Kapitel-Kommentare

Schreiben Sie eine Rezension Lese-Status: C1
Fehler beim Posten. Bitte versuchen Sie es erneut
  • Qualität des Schreibens
  • Veröffentlichungsstabilität
  • Geschichtenentwicklung
  • Charakter-Design
  • Welthintergrund

Die Gesamtpunktzahl 0.0

Rezension erfolgreich gepostet! Lesen Sie mehr Rezensionen
Stimmen Sie mit Powerstein ab
Rank N/A Macht-Rangliste
Stone 0 Power-Stein
Unangemessene Inhalte melden
error Tipp

Missbrauch melden

Kommentare zu Absätzen

Einloggen

tip Kommentar absatzweise anzeigen

Die Absatzkommentarfunktion ist jetzt im Web! Bewegen Sie den Mauszeiger über einen beliebigen Absatz und klicken Sie auf das Symbol, um Ihren Kommentar hinzuzufügen.

Außerdem können Sie es jederzeit in den Einstellungen aus- und einschalten.

ICH HAB ES