Chiều thứ 4
Khoa Kỹ thuật
Đại học K
"Thằng Rain đúng là mê mẩn nhà vệ sinh thật mà."
Mork lầm bẩm càm ràm Rain khi ngồi đợi trên xe môtô để chuẩn bị về nhà, song cái người xin vào nhà vệ sinh 3 phút lại lặn mất tăm 5 phút và vẫn chưa xuất hiện...Rain ấy mà, là bọn lúc nào cũng vào nhà vệ sinh trước và sau khi lên lớp. Có những hôm thậm chí còn vào ngay giữa giờ học khiến cho đám bạn hay trêu là bọn "ống ngắn".
"Hôm nay ghé qua tiệm không?"
Sun gửi Line đến trong lúc Mork đang bấm điện thoại lướt Facebook và Twitter...Tính từ ngày Sun thổ lộ tình cảm với cậu vào đêm ấy, bầu không khí giữa cậu và Sun đã tốt hơn, đến nỗi quên luôn rằng cả hai từng cãi vã với nhau ra sao dẫu vẫn chưa lộ liễu, thể hiện ra ngoài mặt hoặc công khai cho người khác biết.
Ngay cả Rain còn chưa biết chuyện này...
Song Mork nghĩ như thế cũng tốt. Cậu vẫn chưa sẵn sàng công khai với ai. Bởi nếu Rain biết được chuyện của cậu và Sun, có lẽ cậu sẽ không nhìn mặt Rain được nữa, chẳng biết nên giải thích thế nào cho đối phương hiểu. Quan trọng là giữa cậu và Sun vẫn chưa rõ ràng đến mức độ đó.
Cậu muốn giữ bí mật với bạn bè, song lại càng không muốn bạn bè khó xử.
"Chưa biết nữa"
"Chưa biết là sao?"
Mork biết đây là lời mời của Sun...Nếu muốn cậu qua tiệm, Sun sẽ hỏi như vậy. Và nếu cậu trả lời có vẻ như là từ chối, Sun sẽ viện lý do này nọ thay vì ngỏ lời thẳng hay năn nỉ. Đây là một cách lạ lùng nhưng cũng đúng là phong cách của Sun.
Đúng là mấy cái người kiểu cách...
Sau khi mở lòng với nhau, cậu và Sun bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Ngày nào cả hai cũng nhắn Line nói chuyện, dù không phải thường xuyên thì chí ít cũng là mỗi sáng và trước khi ngủ. Chẳng phải những trò tán tỉnh hay những câu đường mật mà chỉ là những câu hỏi thăm bâng quơ hoặc chia sẻ những câu chuyện hằng ngày cho đối phương nghe. Cậu cũng khá ok với việc bắt đầu trò chuyện như thế này.
Vì nếu Sun bắt đầu bằng những câu nói ngọt ngào sáo rỗng, tấn công cậu mỗi ngày hay chỉ toàn nói nhớ như thế này như thế kia, có lẽ cậu sẽ cảm thấy nổi da gà và không muốn nói chuyện, bởi "chiêu này" không thích hợp đối với cậu.
"Thì phải xem đã."
"Mọi khi đều tới mà."
"Mọi khi hồi nào chứ?"
"???"
"Sao hả...Hỏi vu vơ như vậy, muốn em qua?"
Mork cười thầm với chính mình khi đối phương đọc xong thì im bặt. Cậu cũng muốn biết nếu như bị vặn hỏi ngược lại Sun sẽ trả lời như thế nào. Liệu có nói thẳng rằng muốn cậu qua tiệm không?
"Giỏi thả thính."
Nhưng...Câu trả lời của đối phương lại khiến cho Mork nóng mặt và cứng họng. Sau khi bình tĩnh lại, cậu vội vàng gõ tin nhắn trả lời ngay. Thế nhưng! Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện làm cậu càng sững sờ hơn nữa.
Tụp!
Điện thoại của Mork bị giật khỏi tay và bị ném xuống đất khiến cậu không kịp trở tay. Mork đứng lên. Cậu nhìn chiếc điện thoại vỡ tan tành trên mặt đất rồi quắc mắt nhìn người gây sự với cậu.
"Lại là mày à!"
Mork không muốn tin là bọn khốn nạn này lại theo ám cậu không dứt như vậy, không những thế còn theo đến tận trường đại học. Rốt cuộc bọn chúng muốn ra sao mới chịu kết thúc chuyện này chứ.
Ba của Manao đã báo cảnh sát rồi, bọn chúng vẫn không sợ hay sao chứ?
"Cũng may, không gặp nhau mấy ngày mà mày vẫn nhớ được mặt tao." Ton đáp với một nụ cười gợi đòn. Hắn đút tay vào túi quần rồi nghiêng cổ nhìn Mork vẻ kiếm chuyện. "Khỏe không đấy cu em?"
"Bọn mày còn chưa chịu thôi nữa hả?"
"Nói dễ dàng nhỉ. Mày tới ghẹo gan tao trước, kêu tao bỏ qua khơi khơi vậy à!"
"Logic quỷ quái gì của mày thế!" Mork trả lời một cách bực bội. "Mày xem lại xem mình đã làm gì đi. Ai kiếm chuyện với mày? Chỉ có mày là kiếm chuyện với người khác. Cư xử y chang gánh nặng của xã hội. Cái thằng rác rưởi!"
"Hễ cứ gặp nhau ở đâu là thằng khốn này lại miệng mồm thật mà." Đàn em của tên Ton quát v��o mặt Mork.
"Dạy dỗ nó không anh Ton?" Một tên đàn em khác tỏ vẻ như muốn lôi cậu ra đánh.
"Ờ! Tao xử nó chắc luôn. Hôm nay nếu nó không thừa sống thiếu chết...tao quyết không về." Ton nói lớn tiếng.
Mork không phản ứng lại, nhưng cậu cuộn chặt nắm đấm khi nghe thấy những lời nói gây sự của bọn chúng. Cậu sắp đợi đối phương "khơi mào" trước không nổi nữa rồi. Nhưng mà...Lời nói cậu từng hứa với Sun lại vụt qua đầu cậu ngay tức khắc.
"Tóm lại là có hứa hay không?"
"..."
"Xem như là hứa rồi nhé."
"..."
"Thân là đàn ông...không được thất hứa đâu đấy."
Những lời đó khiến Mork dặn lòng phải cố hết sức kiềm nén cảm xúc bốc hỏa lại. Cậu trừng mắt nhìn Ton với cặp mắt giận dữ. Gương mặt đỏ phừng và mắt long lên sòng sọc giống như chỉ trực chờ đánh nhau.
Nếu là trước đây, dù có bị đánh cho bất tỉnh thì cũng không đời nào người như Mork lại chịu rút lui. Nguyên tắc của cậu là "chết thì chết". Cậu thà chiến đấu vì danh dự đến giây phút cuối cùng còn hơn là hèn nhát chịu thua hay cúi đầu trước bất cứ ai.
Nhưng hôm nay...Cậu không muốn làm Sun thất vọng về cậu và cũng không muốn thất hứa với Sun.
Rốt cuộc Mork cũng quyết định làm trái với nguyên tắc đó giờ mình tự đặt ra. Đó là...chấp nhận lùi bước về sau và cố gắng lẩn tránh, dù rằng cậu chẳng hề muốn mất mặt với việc chịu thua đi chăng nữa.
Mặp!
Song Ton vẫn không chịu bỏ qua dễ dàng. Hắn đuổi theo tóm vai Mork lại khiến cậu phải quay người lại trước khi nhanh chóng hất tay hắn ra khỏi vai mình ngay lập tức. Giây phút đó, tí nữa thì Mork không nén được cơn giận khi nhìn thấy nụ cười đắc thắng của hắn. Cậu biết hắn đang khinh thường cậu, cho rằng cậu sợ hắn và đang cười cợt cậu.
"Sợ hả?" Ton phá ra cười về phía Mork. "Mày định bỏ trốn dễ dàng như vậy à?"
"Lần trước nó bị đánh dữ quá nên không dám nữa hay sao á anh."
Ton và đàn em ra sức móc mỉa. Mork cuộn nắm đấm đến nỗi móng tay suýt nữa đâm vào lòng bàn tay. Cậu nghiến chặt răng, cố gắng đếm từ 1 đến 10 trong lòng*. Cậu chưa bao giờ nghĩ là việc đấu tranh tư tưởng với bản thân mình lại khó đến thế. (ý chỉ nhịn)
Một phần trong cậu bảo rằng phải đấm vào mặt tên Ton cho hắn chảy máu miệng luôn vì hắn dám trêu ngươi cậu. Song một phần kia lại bảo phải nhẫn nhịn. Nếu cậu không phản ứng, thể nào bọn chúng cũng mất hứng rồi bỏ đi.
Điều làm cho người như Mork nhẫn nhịn sự sỉ nhục của bọn cặn bã xã hội như Ton vào lúc này chính là nhờ lời hứa và khuôn mặt mong chờ của Sun. Cuối cùng cậu cũng quyết định sẽ nhịn thêm lần nữa. Nhưng mà...l���n này hai tên đàn em của Ton lại vội vàng chặn đầu cậu lại.
Dường như bọn chúng không chịu để cậu trốn dễ dàng cho đến khi nào nhừ tử mới thôi!
"Nếu sợ quá thì mày quỳ xuống chân đại ca tao đi rồi tụi tao sẽ thả cho mày đi."
"Ờ! Quỳ xuống cầu xin đại ca tha cho mày đi."
Quỳ xuống chân bọn cặn bã xã hội như tụi mày ấy hả...
Mork tức đến run người, suýt nữa là lao vào từng người bọn chúng. Cậu chưa từng sợ và cũng không định bỏ cuộc vì e ngại bọn người này. Điều duy nhất làm cho cậu chấp nhận bị sỉ nhục chính là vì lời hứa với Sun.
Bọn chúng đừng có mà quan trọng hóa bản thân mình thế chứ.
"Tao tưởng mày mạnh, hóa ra mẹ nó cũng cùi thấy mẹ."
"Ờ! Đồ nhát gan!"
"Sợ quá thì quỳ xuống chân đại ca tao đi! Quỳ đi chứ thằng cùi bắp!"
Mỗi lời nói ra của bọn chúng từng chút một đạp đổ bức tường thành chịu đựng của Mork. Cậu không dám tin là mình có thể bình tĩnh đến mức này. Nếu là như mọi khi, bọn khốn này đừng hòng mắng cậu quá 3 câu.
"Thật tình tao cũng muốn tha cho mày đấy. Cơ mà lần trước mày với anh mày làm tao vố đau quá." Ton nói trong khi tiến tới chỗ Mork. Càng thấy Mork không phản ứng hắn càng điên tiết. "Hôm nay mày cứ nhận nghiệp đi vậy!"
Bụp!
Ton đẩy vai Mork để chọc tức khiến cậu nổi giận, song Mork vẫn cố kiềm chế cảm xúc. Cậu đã đếm thầm trong lòng gần tới số 100 rồi, nhưng càng thấy cậu im lặng hay chẳng có phản ứng, đối phương càng tức tối hơn.
Phụp!
Ton là người khơi mào trước bằng việc đấm thật mạnh vào mặt Mork khiến đầu cậu lệch sang m���t bên và khóe miệng bị rách làm máu rỉ ra. Mork giơ tay lên chấm vết thương. Cậu dùng mu bàn tay lau máu ở chỗ khóe miệng, cố gắng ở yên không phản kháng vì nghĩ nếu hắn đấm cậu, rồi cậu không đánh lại thì có lẽ bọn chúng sẽ tự dừng tay.
Nhưng...dường như kết quả lại trái ngược với những gì Mork nghĩ.
"Nó không đánh lại kìa. Sợ đến mức rúm ró đến vậy luôn à!" Ton phá ra cười giễu cợt, tay nắm lấy cổ áo Mork phía đối diện. "Tao tưởng mày mạnh hơn thế này chứ, sao lại hèn như vậy nhỉ?"
"Chắc là nó chỉ mạnh trước mặt con gái được thôi đại ca."
Phụp!
Nói xong câu đó, Ton đẩy ngực Mork trước khi đấm thêm một đấm vào mặt cậu rồi thụi thêm một cú vào bụng. Khóe miệng Mork bị rách nham nhở làm cho máu chảy ra từ hai bên. Phần bụng cậu bị đấm đến mức ê ẩm hết cả. Nhưng nỗi đau thân xác vẫn không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng khi bị sỉ nhục và bị xỉ vả lòng tự trọng.
Tụp!
Mork suýt nữa đã đáp trả lại bằng nắm đấm. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu bị đàn em của Ton giữ cả hai tay lại. Vì đã bị đấm nhiều cú vào cơ thể vừa hồi phục không lâu nên sức lực để phản kháng của cậu bị giảm đi nhiều. Ton nhân cơ hội đó lao vào đấm đá túi bụi.
Mork đau đến mức gần như ngã khuỵu, song cậu không rên rỉ dù chỉ là một câu.
"Thả nó ra!"
Ton ra lệnh cho đàn em. Nhưng...Điều đó không có nghĩa là sẽ thả cho Mork đi. Và đàn em của hắn cũng hiểu ý nên liền vứt Mork xuống đất trước khi xông vào dẫm đạp Mork đang nằm ôm bụng và cố dùng tay còn lại che chắn cho chính mình. Tuy nhiên, bọn chúng vẫn túm t��m vào cậu một cách nhẫn tâm như thể đã tích tụ nỗi hận thù này từ 10 năm nay.
"Hới! Bọn mày làm gì bạn tao hả?"
Tiếng của Rain vang lên khi chủ nhân của giọng nói đang lao đến cùng với 2 người bạn trong nhóm nữa. Tất cả đều ngạc nhiên với cảnh tưởng họ nhìn thấy. Bởi trước đây Mork chưa từng thua ai kiểu cam chịu như thế này.
"Đi thôi tụi mày! Nhiêu đây thôi là mẹ nó thừa sống thiếu chết rồi."
Ton hét lớn nói với đàn em của hắn trước khi nhổ nước bọt vào Mork một cách khinh thường. Hắn đi tới chiếc xe đậu gần đó rồi vọt bỏ chạy khiến bọn Rain không kịp đuổi theo. Tuy nhiên, bởi vì lo lắng cho bạn đang đau đớn nằm lăn lốc trên mặt đất, Rain và đám bạn quyết định sẽ không đuổi theo bọn chúng.
Bọn cậu vội vàng chạy đến xem tình trạng của Mork ngay lập tức.
"Mork! Thằng Mork!" Rain gọi nhưng hiện tại Mork đã không còn ý thức. "Bọn mày! Đưa nó đi bệnh viện!"
Rain cố gắng đỡ Mork lên với sự giúp sức của một cậu bạn. Cậu bạn còn lại vội vã đi gọi xe taxi đưa Mork vào bệnh viện nhanh nhất có thể vì không biết Mork thương tích ra sao.
Chết tiệt!
Rain thật sự không nghĩ rằng có một ngày cậu phải chứng kiến Mork rơi vào tình cảnh này.
Blue Sky Café
"Sao lại chưa đến chứ?"
Sun nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ đã là gần 6 giờ chiều rồi nhưng Mork vẫn chưa đưa Rain về mặc cho mọi khi chưa tới 5 giờ chiều là bọn cậu đã về tới. Sun nhớ lại dòng tin nhắn cuối cùng anh nói chuyện với Mork. Tự nhiên đối phương im bặt, không thèm đọc mà cũng chẳng chịu trả lời khiến anh không thể không nghĩ rằng Mork giận dỗi anh.
Nhưng mà...nó đâu phải là tin nhắn gì quá đáng lắm đâu chứ.
Nếu sau khi thổ lộ tình cảm xong mà không nói chuyện với nhau kiểu thân thiết thì Sun đã chẳng dám gửi tin nhắn như vậy. Đằng này sau đó bọn họ còn trò chuyện, đùa giỡn với nhau nhiều hơn, thân thiết hơn, biết cái gì có thể đùa được. Vì thế nên Sun khá tự tin rằng Mork sẽ không giận anh đến mức không thèm đến tiệm chỉ vì chuyện như thế này. Hơn nữa...em trai anh cũng chưa về.
Hay là xảy ra chuyện?
Nếu chỉ có mình Mork không đến tiệm thì còn có thể vì giận hay cố tình tránh mặt anh. Đằng này anh còn chẳng thấy tăm hơi của Rain. Vì lo lắng nên Sun quyết định gọi ngay cho Rain.
Nhưng...Còn chưa kịp bấm nút gọi, Rain đã là người gọi đến cho anh trước.
"Sao hả? Sao còn chưa về nữa?" Sun hỏi, giọng lo lắng.
"Thì là..." Rain im lặng như thể không dám nói ra sự thật.
Song chính phản ứng đáp lại của Rain lại càng làm cho Sun lo lắng hơn.
"Hôm nay chắc em không đến phụ việc ở tiệm được rồi anh Sun."
"Tại sao! Có chuyện gì xảy ra?"
"Có một chút xíu chuyện."
"Có chuyện gì? Mày mau nói với anh ngay lập tức."
"Bây giờ em đang trông thằng Mork ở bệnh viện."
"Cái gì cơ!"
Sun gần như là quát vào điện thoại. Không phải anh không nghe rõ lời Rain nói mà anh đang bất ngờ và nóng lòng là đằng khác. Đã xảy ra chuyện khùng điên gì thế. Đang yên đang lành sao Mork lại vào bệnh viện được cơ chứ. Vậy tức là Mork lại gây sự với người ta nữa rồi đúng không? Lần này còn nghiêm trọng đến mức phải vào bệnh viện luôn nữa chứ.
Lời hứa lần trư���c không có ý nghĩa gì hay sao chứ?
Càng nghĩ Sun càng lo và giận khi đối phương không chịu chăm sóc bản thân, không nghe lời can ngăn của anh và không giữ lời hứa. Thân hình cao cao đi qua đi lại, mặt đầy vẻ căng thẳng khiến cho nhân viên cũng đứng ngồi không yên theo.
"Thì là...thằng Mork nó bị hội đồng." Rain cố gắng giải thích một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng và không muốn làm cho Sun nổi giận như thế này. Chỉ thế này tôi cậu cũng đã đau lòng lắm rồi. "Nó bị thương nặng nên em đưa nó vào bệnh viện."
"Rồi đang ở bệnh viện nào?"
"Ờ..."
"Nói mau!"
Giọng nói sặc mùi hung dữ và cương quyết khiến cuối cùng Rain phải nói ra tên bệnh viện và số phòng cho Sun. Sun nhanh chóng cúp máy rồi dặn nhân viên trông coi tiệm trước khi gấp rút ra khỏi tiệm một cách nóng lòng.
Trong lòng anh có rất nhiều câu hỏi vụt ngang qua. Vừa giận vừa lo cho Mork đến lòng rối như tơ vò hết cả. Anh không hiểu tại sao Mork cứ mạo hiểm bản thân vào những chỗ nguy hiểm hay gây sự với người khác đến mức suýt chết như thế này.
Không lo cho bản thân mình hay sao chứ!
Bệnh viện M
"Mày sao rồi?"
Rain tiến tới giường của người bệnh sau khi thấy Mork đã bắt đầu tỉnh táo. Lúc Mork bất tỉnh rồi cậu đưa Mork vào bệnh viện này, cậu lo cho Mork suýt nữa thì ngất thêm một người nữa luôn.
Cũng may là còn 2 thằng bạn thân nhắc nhở cậu phải giữ vững tinh thần.
Sau khi đến được bệnh viện, Mork bị đưa vào phòng cấp cứu rồi bác sĩ nhanh chóng sơ cứu và chữa trị. Bác sĩ bảo cơ thể Mork bị tổn thương song không ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Nhưng dù gì đi nữa...Nếu Mork tỉnh lại thì vẫn phải chụp x-ray cả người để cho chắc chắn.
Rain nhẹ cả người khi Mork không bị gì nghiêm trọng. Lúc Mork bị đưa vào phòng bệnh thường, 2 thằng bạn thân bị người nhà gọi về nên Rain đành xung phong ở lại theo dõi tình hình của Mork. Tuy nhiên, cậu vẫn chưa gọi điện báo cho bố mẹ của Mork vì đợi hỏi ý đối phương. Cậu sợ gọi rồi sẽ khiến Mork gặp vấn đề với gia đình.
"Còn chưa chết." Mork đáp khe khẽ.
"Ờ, cái đó tao biết rồi." Rain thấy bạn vẫn còn đùa được thì nhẹ lòng hơn phần nào. "Hai thằng kia cũng giúp tao đưa mày vào bệnh viện đấy. Nhưng trước khi mày tỉnh thì nhà tụi nó gọi nên phải về trước."
"Ừ..." Mork gật đầu tỏ ý hiểu.
Cậu vui vì bạn bè vẫn không bỏ rơi mình, dù có bị đánh thừa sống thiếu chết thì vẫn luôn luôn ở bên cậu.
"Tao chưa có gọi cho nhà mày đâu."
"Tốt rồi." Mork gượng cười. Bởi nếu bố mẹ mà nhìn thấy tình trạng bất tỉnh của cậu chắc là sốc không nói nên lời mất. Ít ra thì gặp lúc tỉnh rồi vẫn đỡ hơn. "Rồi bác sĩ bảo sao?"
"Bác sĩ bảo mày ở lại theo dõi một đêm đã. Nhưng tao nghĩ dù sao cũng phải nói cho bố mẹ mày thôi. Nếu không họ sẽ lo lắng." Rain khuyên nhủ. Cậu biết bố mẹ Mork rất yêu thương Mork dẫu cho Mork có hơi ngỗ nghịch. Nhưng dù sao đi chăng nữa Mork cũng là đứa con trai quý giá duy nhất của bọn họ. "Rồi tiền viện phí của mày cũng kha khá đấy."
"Đợi tao tỉnh táo lại trước đã rồi tao sẽ tự gọi báo tin."
"Lần này yếu vậy mày. Bọn chúng cũng thật là..."
Dù Mork vẫn chưa kể hết sự tình xảy ra cho Rain nghe, nhưng cậu cũng nhìn thấy đám người túm tụm lại đánh Mork nên không khó để đoán ra đó là bọn nào. Và người như Mork cũng không phải kiểu gây sự trước. Chuyện lần trước ba của Manao đã báo cảnh sát rồi, song bọn chúng vẫn cả gan giăng bẫy để làm hại Mork.
Bọn người này phải bị bắt vào tù cho uốn nắn mới chịu mà.
"Kệ mẹ tụi nó đi đã. Đợi tao khỏi rồi tính tiếp."
"Tao nghĩ nếu bố mẹ mày biết chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ báo án."
"Nhưng cũng thích đáng thôi. Lần này tao sẽ không ngăn bọn họ."
Bình thường mỗi khi có chuyện với bất cứ ai, Mork lúc nào cũng tránh né việc báo án. Có lần còn che giấu không để cho bố mẹ biết nữa. Bởi cậu nghĩ đó là chuyện của tụi thiếu niên, cậu không muốn chuyện bé xé ra to khiến bọn họ phải bận lòng. Nhưng lần này cậu muốn bọn khốn nạn đó phải bị trừng trị.
"Ờ! Bọn khốn đó bị đau thôi chưa đủ. Phải bị gông cổ vào tù."
"Rồi mày chưa về như thế này anh mày không mắng à? Mày mau về đi." Mork hỏi một cách quan tâm. Cậu không muốn Rain cãi nhau với Sun và cũng chẳng muốn Sun biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Sun chắc chắn sẽ thất vọng và giận cậu khi cuối cùng cậu lại gây chuyện như thế này.
"Tao gọi báo với anh ấy rồi là tao sẽ ở lại trông mày."
"Hới!"
"Thôi mà. Không sao đâu. Mày lo cho thân mày trước đi."
"Vậy...vậy anh mày có nói gì không?"
"Cũng không nói gì đâu."
Rain không muốn nói với Mork rằng bộ dạng của Sun đúng dữ luôn. Bởi cậu không muốn Mork suy nghĩ nhiều. Hiện tại tình trạng của Mork đã đủ nghiêm trọng rồi. Cậu nghĩ nên để Mork thoải mái trong lòng, nghỉ ngơi cả về thể chất lẫn tinh thần để sức khỏe nhanh chóng tốt hơn. Bằng không bố mẹ Mork sẽ càng lo lắng đến nỗi không an tâm mất thôi.
Thời gian qua có lẽ bọn họ cũng đã lo lắng vì Mork đủ rồi.
"Thế..." Mork đang định hỏi đến Sun.
Vậy mà! Câu hỏi của cậu còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng, cửa phòng bệnh đã bị đẩy vào. Cả Mork và Rain đều im phăng phắc vì bất ngờ, bởi cả hai cậu không ngờ đến Sun sẽ tìm đến tận đây và còn nhanh đến như vậy.
"Anh không trông tiệm à. Rồi..."
"Còn muốn gây sự bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng!"
Sun chẳng màn trả lời câu hỏi của Rain. Anh đẩy vai cậu em trai đang đứng ngáng giữa đường của mình sang một bên trước khi tiến tới giường bệnh rồi nhìn trừng trừng đối phương với vẻ giận dữ. Trông thấy tình trạng của Mork rồi anh càng lo và giận Mork chưa bao giờ nghe theo lời nhắc nhở của anh. Phải khùng điên đến cỡ nào mới đánh nhau bị thương ra nông nỗi này chứ.
"Cậu từng nghĩ cho người lo lắng cho cậu chưa hả? Có từng nhớ đến khuôn mặt của bố mẹ cậu chưa hả? Lần trước thì bị hội đồng đến mức bầm tím mặt mày. Lần này thì bị thương đến mức phải vào bệnh viện. Lần tới chắc thành cái xác luôn cho rồi!"
"Anh Sun! Anh nói như thế rồi có gì tốt hơn không? Anh không thấy thằng Mork đang bị thương à!"
Rain vội vàng lao vào kéo Sun cách ra xa khỏi giường bệnh vì sợ anh trai sẽ xông tới lay người Mork để giải tỏa cơn giận. Mork bị thương đến mức này đã chẳng còn sức lực gì nữa. ��ằng này anh trai cậu vừa tới, không hỏi thăm tình hình một câu thì thôi lại còn toàn nói những câu nạt nộ và đay nghiến...Như thế không phải hơi quá đáng rồi sao?
"Vì bị thương nên mới phải nói. Như thế bạn mày mới nhận thức được là đừng có gây sự với người ta nữa. Anh từng cảnh báo bạn mày biết bao nhiêu lần rồi rằng phải bình tĩnh, đừng chỉ có dùng cảm tính. Rồi sao hả? Bạn mày có bao giờ nghe lời không!"
Bụp!
Càng nghe Sun mắng Mork, Rain càng giận đến mức máu lên đến tận mặt. Cậu xông tới đẩy ngực Sun để anh thôi nổi khùng và thôi mắng mỏ người khác một cách vô lý như thế. Rain biết Sun lo lắng cho Mork rất nhiều, song nói rồi có làm cho cái gì tốt hơn không ngoài việc làm cho Mork buồn bã và đau lòng...Cơ thể đau đớn chưa đủ, giờ còn phải đau lòng nữa hay sao?
"Nếu anh không biết gì thì anh hãy im miệng và đi về đi!"
Rain nhìn chằm chằm Sun với cặp mắt như sẵn sàng gây sự. Cậu cố gắng đếm từ 1 đến 10 trong lòng và cuộn chặt nắm đấm để đè nén cơn giận lại dù rằng suốt thời gian qua cậu luôn là người nhường nhịn để mặc cho anh trai mắng hay rao giảng và hầu như chẳng cãi lại bao giờ. Nhưng lần này cậu thật sự không nhịn được. Vì Mork ra nông nỗi này cũng là vì Sun.
Rain biết tất cả sự thật cũng một thời gian rồi...
Vì vào cái ngày mà Mork đi cứu Manao, Rain cũng đã rất lo cho Mork. Sau khi cậu lái môtô của Mork về theo lời dặn của Sun, cậu gọi điện báo cho Sun. Khi biết Sun không đưa Mork về nhà mà thay vào đó lại chở về nhà của anh, Rain đành ở lại trông coi tiệm với nhân viên rồi mau chóng trở về xem xét tình hình của cậu bạn với sự lo lắng.
Và rồi hẳn cậu đã rất bất ngờ khi thấy Sun và Mork đang hôn nhau!
Lúc đó Rain không dám xông vào vì sợ sẽ gây ra bầu không khí khó xử. Cậu quyết định im lặng thầm quan sát nên nghe được cả hai đã nói
những gì với nhau. Chắc chắn một điều là cậu chấp nhận được những chuyện mà trước đây chưa bao giờ cậu biết...Cả chuyện Kao quen Pete với tư cách người yêu lẫn chuyện Sun và Mork có thể đang có tình cảm với nhau.
Bao gồm cả lời hứa mà Mork đã hứa với Sun!
Rain khá bất ngờ và suýt nữa không tin vào những gì tai mình nghe được. Song cậu phải chấp nhận nó. Mork dù sao cũng là bạn chí cốt của cậu. Và Sun là người anh trai mà cậu vô cùng yêu quý...Nếu hai người họ thật sự yêu nhau thì cậu nên chúc mừng mới phải.
Con người chúng ta dù có là gì hay giới tính ra sao cũng đều không quan trọng. Bởi cậu không hề có định kiến với giới tính thứ 3. Nhưng khi mà Mork và Sun vẫn chưa lên tiếng xác nhận thì Rain vẫn giả vờ cư xử như bình thường giống như cậu vẫn không hề hay biết. Vì cậu muốn cả hai tự nói với cậu. Cho đến tận ngày hôm nay...cái ngày mà Mork bị đánh đến mức bị thương suýt chết.
Bọn chúng có 3 tên thật đấy nhưng Rain biết nhiêu đó thì Mork vẫn có thể trụ nổi. Hoặc cho dù có sơ suất đến đâu thì cũng không đời nào bị thương đến mức độ này nếu Mork chạm trán với kẻ thù và thật sự có ý muốn chiến đấu. Đằng này...Mork lại lựa chọn không đấu lại.
Mork lựa chọn không dùng đến vũ lực chính bởi vì lời hứa với Sun!
Rain biết dùng vũ lực để giải quyết vấn đề không phải là cách hay, nhưng cậu không muốn Sun ��ay nghiến bạn cậu mà chẳng thèm hỏi gì như thế này. Nếu yêu và lo lắng cho bạn cậu nhưng lại liên tiếp làm tổn thương thế này, cậu chắc chắn không cho phép.
Dù cho Sun có là anh trai của cậu đi chăng nữa!
"Rain..."
"Anh không cần dính líu tới thằng Mork nữa. Nó bị thương suýt chết là vì nó không phản kháng lại bọn khốn nạn kia như lời đã hứa với anh. Rồi anh bị cái quái gì thế? Chẳng những không hỏi thăm nó lấy một câu, đã vậy chỉ biết la mắng nó. Anh có từng nghĩ xem nó sẽ cảm thấy thế nào không? Anh không cần nói là anh lo lắng cho nó. Lo lắng mà nói những câu chó má như thế thì khỏi cần lo!"
Rain quát lớn như thể sức chịu đựng đã đến cực hạn. L���i nói tuôn trào khỏi miệng cậu khiến Sun nói không nên lời. Song dù cho đối phương không cãi lại, cậu vẫn rất tức giận. Thật sự thì Rain đã nghĩ Sun là người hiểu Mork nhất nhưng hình như không phải vậy...Sun cư xử như một bậc trưởng bối chỉ biết đặt suy nghĩ của mình làm trọng, phán xét người khác mà không cần hỏi lý do và chỉ biết la mắng mà không hề quan tâm đến cảm giác của người ít trưởng thành hơn mình một chút.
Ngày xưa Sun cũng nào phải là cậu nhóc chỉnh chu. Đúng là có thể học giỏi, mạnh thể thao đấy nhưng hành vi cũng làm cho nhiều thầy cô phải nhọc lòng không kém vì Sun cũng từng có xung đột, gây gổ không ít.
Rain nhớ hồi cậu học cuối cấp tiểu học, cậu thường xuyên bị bạn bè ăn hiếp và Sun luôn là người cứu cậu. Mãi cho đến khi bố mẹ chia tay nhau, Sun vẫn bảo vệ cậu đến nỗi thường hay phải chịu đau thay cậu. Rồi có một ngày Sun gây một trận to với bọn người hiếp đáp cậu đến nỗi phải vào bệnh viện và để cậu ở nhà một mình.
Hôm đó trời mưa lớn, cả khu nhà mất điện. Rain sợ vô cùng. Đến khi Sun về, cậu liền bật khóc thật to khiến cho Sun nhận ra rằng thời gian qua anh đã sai lầm khi tự đưa bản thân mình vào chỗ nguy hiểm. Bởi nếu một ngày nào đó anh có mệnh hệ gì thì Rain sẽ phải một mình đơn côi, không ai bảo vệ hay chăm sóc. Và kể từ đó...Sun không bao giờ gây sự với ai nữa.
Rain rất thương Sun, vừa thương vừa xem anh như bố. Tuy vậy, hôm nay cậu cũng rất giận Sun.
"Anh-đúng-là-ngu!"
Rain không biết phải nói gì với Sun nữa ngoài duy nhất một câu này!
Tiếng cãi nhau kịch liệt khiến y tá nhanh chóng chạy vào...
L��c đó Rain vội xin lỗi y tá rồi nhân cơ hội bảo Sun về trước, đêm nay cậu xin phép không về nhà để ở lại bệnh viện trông nom Mork. Sun hình như đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh nhìn Mork một cách lo lắng, song Rain cứ khăng khăng là anh nên về. Mork thầm cảm ơn Rain trong lòng khi đã thay cậu giải quyết mọi thứ để cậu không phải mở miệng.
Bởi cậu cũng chẳng hề muốn đối diện với Sun ngay lúc này.
"Tao xin lỗi mày."
Rain lên tiếng khi không gian trong phòng bệnh một lần nữa trở về tĩnh lặng. Cậu quan sát Mork cố dựng lên vẻ mặt điềm tĩnh và gượng cười đáp lại cậu thay cho lời cảm ơn. Tuy nhiên, cậu biết trong lòng Mork đang đau.
Con người khi bị thương, điều cần nhất chính là sự động viên chứ không phải sự chỉ trích, mà lại nhất là từ người mà mình yêu thương. Cậu biết Mork rất đau lòng khi Sun đến đây và chọn cách giải tỏa nỗi tức giận bằng việc la mắng cậu mà không có lấy một câu hỏi thăm xem tất cả xảy ra như thế nào và Mork có bị làm sao không.
"Không sao đâu mày. Tao phải cảm ơn mày đã thay tao giải thích tất cả mới đúng."
"Nhưng mà...chắc là anh Sun lo cho mày thôi."
"Tao biết."
Sau khi bình tĩnh lại, Rain không muốn Mork cảm thấy tệ hay thất vọng về Sun vì thật sự thì Sun có lẽ là rất lo lắng cho Mork nên mới vội vàng đến tìm, thiếu điều muốn bay luôn. Chỉ là thể hiện ra có hơi sai cách. Ngay cả bản thân Mork cũng cảm nhận được sự lo lắng của Sun, nhưng lời nói của đối phương lại giống như cây kim sắc lẹm ghim vào vết thương trong lòng cậu.
"Cơ mà...mày biết chuyện của tao với anh mày từ khi nào?"
Mork quyết định hỏi bởi lúc Rain cãi nhau với Sun, cậu nghe xong liền nghĩ có lẽ Rain đã biết hết tất cả sự thật. Vì cậu chưa từng kể chuyện lời hứa cho ai nghe và cậu nghĩ Sun cũng không nói.
"Thì hôm đó tao lo cho mày quá nên vội về nhà. Rồi tao thấy mày với anh Sun ở cùng nhau."
"Mày..."
"Không cần giật mình đâu. Tao đã thấy và nghe hết những gì mày nói với anh Sun rồi." Rain mỉm cười. "Tao không có ý kiến gì. Dù thế nào mày vẫn là bạn tao. Và tao cũng không phải đầu óc hạn hẹp như vậy. Mày không cần nghĩ nhiều đâu."
"Nhưng mà mày giả bộ trơn tru thật. Giỏi diễn kịch."
"Không trơn tru bằng mày với anh Sun đâu. Lén lút nói chuyện tài ghê."
"Nhưng sau này...có lẽ không cần nói chuyện nữa đâu."
Nét mặt vui vẻ của Mork một lần nữa chuyển d���n sang vẻ bi thương. Rain bắt đầu lo cho bạn, sợ rằng sự nóng nảy của Sun ban nãy sẽ làm cho mối quan hệ của cả hai sụp đổ. Nhưng nếu Sun cứ giữ khư khư cái suy nghĩ cho mình là nhất của mình và lo lắng đến mức mất đi bình tĩnh như thế, cậu cũng chẳng muốn Sun yêu đương gì với Mork nữa.
Cậu không muốn cậu bạn thân của mình bị anh trai tổn thương tình cảm nữa.
"Cơ mà thằng Pete với thằng Kao này cũng thật là mẹ nó...giả nai thấy mẹ. Tao không biết cái gì luôn đó." Rain đổi chủ đề để Mork quên đi chuyện của Sun. "Tao cứ tưởng tụi nó giải quyết hiểu lầm rồi mới thân nhau. Ai mà ngờ..."
"Mày phải để ý kĩ cơ. Nhưng mà đừng chọc tụi nó nhiều. Bộ dạng tụi nó có vẻ muốn quen trong im lặng."
"Ờ, tao biết rồi. Thảo nào! Thằng Pete bám thằng Kao như gì."
"Tao thấy đúng kiểu hay ghen luôn."
Bình luận về Pete khiến hai người bật cười vui vẻ vì được nói xấu kẻ thù ngày xưa. Sau đó Mork mượn điện thoại của Rain để gọi cho bố mẹ. Bằng không họ sẽ lo lắng khi cậu vẫn chưa về nhà.
Dù cậu bị thương đến nỗi phải vào bệnh viện, song chí ít bây giờ cậu cũng đã an toàn rồi.
Đêm đó...
Nhà của Kao
Pete lái xe đưa Kao về lúc gần 8 giờ tối sau khi hai người đi xem phim và ăn uống với nhau mà không có thêm người bạn trong nhóm nào khác. Lâu lâu mới được đi chỉ hai người với nhau như thế này thật có cảm giác yêu đương.
"Hôm nay không cho ngủ lại đâu đấy."
Kao nói ngay khi xe vừa đỗ cái phịch. Pete liền tỏ vẻ mặt mày nhăn nhó. Thật ra hôm nay cậu cũng không định ngủ lại với Kao (dù trong lòng muốn ngủ lại lắm) vì thi thoảng phải về nhà ngủ, để không ba cậu quên mất mặt con trai. Với lại người nhà Kao có thể nghi ngờ là tại sao lại ngủ lại thường xuyên một cách bất thường như thế. Dù sao thứ 7 và chủ nhật cậu cũng qua ngủ với Kao rồi, thế cho nên từ thứ 2 đến thứ 6 đành phải tách nhau ra cho an toàn.
"Đuổi lẹ quá ha."
"Không có đuổi. Nhưng ngủ lại thường xuyên quá, mẹ nghi ngờ bây giờ. Rồi còn nhỏ Gib nữa. Kể từ hôm Joobjaeng lại nhà rồi gặp mày với tao đi về cùng nhau, Joobjaeng truyền bá văn hóa hủ nữ cho Gib dữ lắm."
"Thật hả?"
"Ờ! May là Gib chưa bắt được tụi mình."
Kao nhớ lại cái câu mà Gib hỏi cậu mấy hôm trước rồi cứ cảm thấy ngờ ngợ một cách khó nói. Vì Gib hỏi cậu là trong khoa Kỹ thu���t có con trai yêu nhau hay không, rồi còn hỏi Pete có bạn gái chưa. Bình thường Kao đã sợ bị mẹ và em gái phát hiện rồi. Bị hỏi như vậy cậu suýt nữa là kiếm chuyện đánh trống lảng không kịp luôn.
"Rồi rồi, về cũng được. Dù sao thứ 7, chủ nhật tao cũng qua ngủ mà."
"Ừ."
"Đừng có mà lén nói chuyện với thằng Nont đấy."
"Biết rồi màaaa."
Kao kéo dài giọng một cách châm biếm. Dù Pete biết cậu không thích hay có ý gì với Nont, song với việc Pete ghét cay ghét đắng bản mặt của Nont thì Pete liền cấm không cho cậu nói chuyện với Nont sau lưng Pete dưới bất kỳ trường hợp nào.
May là Nont không thường xuyên nhắn đến nên cậu có thể nói chuyện mà không gặp quá nhiều khó khăn. Nếu là trả lời Line của Nont thì sẽ trả lời vào ban ngay lúc ở cùng Pete. Nếu thấy Pete nhìn bằng ánh mắt khác lạ, cậu sẽ chìa ra cho Pete đọc cho xong chuyện. Song Pete vẫn còn tốt chán, chưa đến mức kiểm tra điện thoại hay Line của cậu. Dù hay ghen lắm nhưng cũng xem như là còn biết thân biết phận.
"Tới nhà thì Line báo nhé."
"Dạaaaa." Pete kéo dài giọng trả đũa.
Kao đóng cửa xe rồi bước xuống. Cậu đứng tiễn cho đến khi Pete lái xe đi khỏi thì mới mở cửa bước vào nhà một cách vui vẻ. Vừa hay lúc này mẹ và Gib đang ngồi ăn cơm tối cùng nhau.
"Kao ăn cơm chưa con?"
"Con ăn rồi mẹ. Hôm nay đi xem phim với bạn nên con ăn với tụi nó luôn rồi ạ."
Kao đi tới ngồi xuống bàn ăn. Dù không ăn cơm, nhưng thay vào đó cậu ăn trái cây...Việc cậu bảo rằng đi xem phim và ăn cơm với bạn ấy, thật ra chỉ có cậu và Pete hai người với nhau nhưng lại nói giống như đi cùng nhiều người để mẹ và Gib không nghi ngờ.
"Thế dạy học cho Nont sao rồi con?"
"Cũng ổn mẹ ạ. Có gì không ạ?"
"À, không. Tại chiều nay mẹ tình cờ gặp Nont. Nont có hỏi mẹ một vài chuyện của con đó mà."
"Vậy sao ạ?" Kao tỏ vẻ chú tâm nghe những gì mẹ nói, song trong lòng cậu lại bất an. Cậu không dám nghĩ tới xem Nont đã hỏi hay nói gì với mẹ. "Ờ...rồi Nont nói sao ạ? Có phải nói là con dạy không tốt không ạ?"
"Không phải đâu con. Nont chỉ kể chuyện của con và Pete cho mẹ nghe thôi."
"Khục!" Kao mắc nghẹn trái cây trong cổ.
"Anh Kao có sao không?" Gib vội vàng lấy ly nước đưa cho Kao. "Mới nhắc tới anh Pete như thế mà đã mắc nghẹn trái cây trong cổ luôn à? Ê...Cặp này lạ nha. Có phải giống như những gì nhỏ Joobjaeng nói không nhỉ?"
"Không có liên quan tới thằng Pete. Chỉ là anh ngạc nhiên tại sao Nont lại nhắc tới thằng Pete thôi."
"Nont nói với mẹ là Kao với Pete rất thân. Thấy lúc nào cũng dính nhau. Bảo rằng Kao may mắn khi có người bạn thân như Pete." Mẹ nói mang theo ý cười trong lúc nhìn Kao. "Nhưng Kao và Pete cũng thân nhau thật mà nhỉ."
"Thì cũng thân nhau như những người bạn thôi mà mẹ."
Kao cố gắng giải thích nhưng không được nhiều lời hay nóng vội, nếu không sẽ càng dễ bị nghi ngờ. Mặt khác, trong lòng cậu đang không ngừng mắng chửi Nont. Cậu bắt đầu có cùng suy nghĩ với Pete rằng có thể Nont thích cậu nên mới muốn phá hoại mối quan hệ của cậu và Pete hay không...Có thể Nont thấy ngứa mặt Pete đến mức muốn tìm mọi cách để chọc phá Pete.
Cái thằng nhóc nhiều chuyện! Khoái méc! Đúng là ghẹo gan!
"Nên nhỏ Joobjaeng mới trêu anh Pete với anh Kao là một đôi Y* đó mẹ." (đồng tính nam)
"Thôi ngay đi Gib. Em nói cái gì thế?"
Kao vội ngăn lại rồi quay sang cười gượng với mẹ trước khi nhanh chóng đổi đề tài sang chuyện khác. Dù mẹ không có vẻ gì là để tâm, song chuyện mẹ nhiều lần đề cập đến mối quan hệ giữa cậu và Pete khiến cậu thật sự bất an.
Cậu sợ rằng nhiều khi...có thể mẹ đã nghi ngờ mối quan hệ của bọn cậu rồi cũng nên!
Ngày hôm sau
Khoa Kỹ thuật
Đại học N
"Hôm nay mày làm sao thế? Trông cứ im im lạ lạ thế nào ấy."
Pete tranh thủ hỏi Kao khi bọn cậu ngồi ở băng ghế dưới tòa nhà khoa hai người với nhau, còn những đứa bạn khác thì vào nhà vệ sinh chưa ra. Pete quan sát được sự khác thường của Kao từ sáng. Đối phương trông có vẻ uể oải giống như là không khỏe hay có chuyện lo nghĩ.
Hồi sáng cậu lén chạm lên trán Kao, cơ thể vẫn bình thường. Khi cậu hỏi có khỏe không, Kao nói rằng mình không sao. Tuy nhiên Pete nghĩ chắc hẳn phải có lý do gì hơn thế, song cậu vẫn chưa nghĩ ra là chuyện gì bởi dạo gần đây cả cậu và Kao đều không có vấn đề gì trong cuộc sống.
Nếu có thì chỉ có thể là chuyện của Nont...
"Tao đã nói là do ngủ ít mà."
"Ngủ ít gì chứ. Tối qua tao đâu có ở bên làm phiền mày. Báo cáo cũng không có. Thế thì cớ gì mày lại sao không ngủ? Đừng nói là thằng Nont gọi điện quấy nhiễu mày. Thằng nhãi này không lơ là được mà. Đúng là đáng ném xuống biển."
"Mày ấy, đúng là tự biên tự diễn." Kao vừa nói vừa cười.
Nhưng quả thật tối qua Nont có Line hỏi Kao đại loại như là hôm nay có rảnh không, song mãi đến bây giờ cậu vẫn không trả lời lại. May là cậu đã thể hiện ngay từ cái ngày mà Nont xin Line cậu là cậu không phải người thích chat chít chuyện trò với ai. Cậu không trả lời Nont cũng chẳng thể bắt bẻ gì được ngoài việc gửi sticker làm mặt thắc mắc rồi im lặng.
"Thế tóm lại là bị làm sao? Căng thẳng chuyện gì nói đi."
"Đã nói là không có gì mà."
"Mày có! Thằng Nont làm phiền mày hả?"
"Không liên quan đến nó đâu."
Kao không muốn nói ra để rồi Pete căng thẳng theo, song cậu đang nghĩ xem nên tìm cách nói với mẹ như thế nào. Để mẹ và em gái biết chuyện từ miệng cậu có lẽ sẽ tốt hơn là biết từ người khác. Nhưng Gib vẫn còn nhỏ, có lẽ cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể hiểu chuyện.
Về phần mẹ...cậu sợ nếu nói mẹ sẽ không chấp nhận nổi. Quan trọng là việc lay chuyển thái độ và làm công tác tư tưởng cho người lớn khó hơn đối với con nít. Vậy cho nên cậu mới chẳng dám nói sự thật cho mẹ biết.
"Có chắc là không liên quan không?"
Pete lớn tiếng hỏi ngay lập tức. Kao nhìn theo ánh mắt của Pete thì liền ra hiểu tại sao Pete vừa trông thấy đã căng thẳng. Bởi vì người đang rảo bước về phía này chính là cái người không thuận mắt Pete nhất trong thời gian gần đây.
Phải...Người đó chính là Nont!
"Tụi mày ngồi nhìn cái gì thế?"
Vừa hay lúc đó June xuất hiện. Cậu chào hỏi bằng tông giọng hớn hở rồi đi tới vỗ vai Pete trước khi ngồi xuống bên cạnh...Sandee và Thada cũng vậy. Thấy cả hai không buồn trả lời, bọn cậu không hẹn mà cùng nhìn vào điểm thu hút sự chú ý.
"Thằng nhóc quái quỷ gì thế, có cần phải đẹp trai như vậy không?"
June buột miệng nói khiến Sandee nhìn sang Pete và Kao. Và như thể cô đã bắt đầu hiểu ra điều gì đó. Bởi lẽ cô nhìn thấy cậu nhóc đó đang đi về hướng này. Hơn nữa ánh mắt còn chiếu thẳng về phía Kao như thể đã quen biết nhau từ trước. Pete mặt cứng nhắc như vậy có lẽ không thể nào thoát khỏi chuyện ghen tuông được đâu. Sandee đoán chắc chắn là cậu nhóc này đến quấy nhiễu Kao rồi.
Cứ lo mà quên đề phòng đi, rồi bí mật bại lộ hết cho mà coi.
"Đẹp trai cái mẹ gì chứ. Cao như thằng nhóc to xác, mặt thì già chát. Chẳng thấy có gì đẹp." Pete bĩu môi khinh bỉ khiến June nhìn cậu một cách khó hiểu là tại sao lại phải bực bội rồi cáu kỉnh với thằng nhóc đó như vậy.
"Chào các anh chị."
Nont vừa đến liền chắp tay chào mọi người trước khi mỉm cười với Kao rồi trở về với gương mặt gợi đòn với Pete. Sandee nghĩ đảm bảo mình đoán không sai, còn June và Thada vẫn thắc mắc không hiểu Kao quen thằng nhóc đó từ khi nào.
"Ờ...Đây là Nont. Cậu em mà tao dạy học cho á." Kao miễn cưỡng giới thiệu. "Nont...Đây là June, Sandee, Thada."
"Xin chào một lần nữa ạ." Nont mỉm cười vô cùng thân thiện.
"Cậu nhóc dễ thương đấy chứ." Thada lịch sự khen ngợi
Pete nghe xong liền thở dài thườn thượt tỏ vẻ cực kỳ bất mãn. Thế đấy! Cậu nghĩ Thada vẫn chưa biết bản chất của Nont. Thấy thằng nhóc diễn kịch thì ấn tượng là chuyện bình thường. Thử biết hết sự thật như cậu mà xem, đảm bảo rút lại l��i không kịp luôn. Nont định làm gì mà lại mò đến tận trường đại học chứ.
Cố tình đến ghẹo gan cậu hay muốn làm phiền người yêu cậu đây chứ!
"Thế...Nont làm gì ở đây vậy?" Sandee là người hỏi trong lúc lén lút bắn ánh mắt về phía Pete để cậu ngừng ngay việc thể hiện sự ghen tuông một cách lộ liễu ra mặt nếu không muốn bí mật bại lộ. "Không đi học hả?"
"Em tan học rồi nên đến kiếm anh Kao."
Câu nói "đến kiếm anh Kao" khiến cho bầu không khí xung quanh bỗng dưng nặng nề. Thời gian ngưng đọng mất vài phút trước khi tất cả mọi người trong nhóm cảm nhận được sát khí của Pete đang phát ra.
Sandee bắt đầu lo lắng Pete và Kao sẽ nảy sinh vấn đề giống như lúc Sun thường xuyên ghé qua tìm Kao ở khoa rồi làm cho Pete bộc phát triệu chứng "gi�� kỹ bạn" đến mức đá thúng đụng nia. Cô cố gắng nói với Pete bằng ánh mắt để đối phương bình tĩnh lại. Pete đang làm bộ chuẩn bị mắng Nont liền im lặng nhưng không nén nổi thở dài một tiếng.
"Chuyện là...Em không hiểu bài tập về nhà anh Kao giao cho. Nhắn Line anh Kao cũng không trả lời nên em đến đây tìm." Nont trình bày lý do với vẻ mặt khiến người nghe vô cùng mủi lòng. "Em thật sự không biết hỏi ai."
"Chăm chỉ quá ha." June nói.
Song Pete lại rủa thầm Nont trong bụng là đồ không có bạn thân nên mới không có ai để hỏi bài tập về nhà!
"Tại em muốn thi đậu vào đây giống mấy anh chị mà."
"Muốn thi đậu vào đây ngoài học hành thì còn phải tốt số nữa." Thada nói mang theo ý cười. "Nếu phúc đức cao thì có thể thi đậu như thằng Pete v���i thằng June ấy. Học hành thì ngu thấy mẹ, thế mà vẫn đậu vào đây đấy."
"Không phải mình tao với thằng June...Mày nữa đó." Pete chửi lại.
"Ơ! Vậy giờ tính sao đây? Kao có phải dạy cho em nó trước không?" Sandee hỏi.
"Sao thế ạ?"
"Bọn anh hẹn nhau định đi ăn đồ nướng." Cô trả lời Nont.
"Vậy không sao. Em hỏi anh Kao bài tập về nhà qua Line cũng được. Nhưng anh Kao không được quên trả lời em đâu đấy." Nont mỉm cười nhìn Kao khiến Kao phải quay sang nhìn Pete lúc này đang tỏ vẻ cực kỳ không hài lòng.
Kao không chịu đồng ý, Nont liền làm vẻ mặt yếu ớt đến tội nghiệp.
"Mày cũng đừng nhẫn tâm với học trò chứ."
June, người chẳng bao giờ biết cái gì thấy Nont tỏ vẻ ủ rũ liền tội nghiệp cậu nhóc đến mức ra mặt thuyết phục thay, khiến cho Pete càng nghiến răng nghiến lợi một cách khó chịu. Bởi cậu biết Nont chỉ đang diễn kịch để trông tội nghiệp mà thôi.
Bởi vì sự thật ấy mà...thằng nhóc này đúng ranh mãnh luôn!
"Em đã cố tự đọc rồi nhưng vẫn thấy khó hiểu."
"Ừm, muốn biết gì thì cứ hỏi. Anh sẽ giải đáp cho."
Kao đồng ý một cách bất lực. Bằng không có lẽ cậu sẽ trở thành tutor vô tâm vô tính mất thôi. Nont có được câu trả lời rồi thì vui mừng giống như con nít nhưng vẫn không quên lén gửi một nụ cười tinh ranh về phía Pete như thể muốn chọc tức cậu.
"Dù sao cũng tới rồi, cho Nont đi ăn đồ nướng với tụi mình luôn đi."
"Không được!" Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía Pete đang khoanh tay nhìn chằm chằm Nont như thể nhìn kẻ thù truyền kiếp, chưa kể còn rủa thầm June trong bụng vì đã mở miệng mời Nont... "Thì...em nó không quen biết ai hết. Đi cùng mất công bất tiện."
"Không sao ạ. Em muốn đi." Nont cười tươi.
"Ờ. Ngồi ăn chung nói chuyện rồi cũng quen à." June đứng dậy bá cổ Nont một cách thân thiết, như thể đã quen biết nhau từ kiếp trước. "Đi thôi tụi mày! Tao đói rồi. Tao rửa sạch bụng đợi từ trưa rồi đó."
Nói rồi bọn họ kéo nhau đi tới quán thịt nướng bên cạnh trường đại học. Pete và Kao đi phía sau cùng rồi bắn ánh mắt căm ghét về hướng Nont lúc này đang ở trước mặt. Nont có vẻ hợp với mọi người, nói chuyện hợp cạ, đặc biệt là Thada và June hình như rất thích Nont. Điều đó càng khiến Pete thêm ngứa mắt đối phương.
"Thôi mà mày. Không có gì đâu." Kao an ủi.
"Mày cũng thấy thằng nhóc đó ghẹo gan tao." Pete vẫn chưa hết bực tức.
"Kệ nó đi. Mày đừng quan tâm nó nhiều. Mày càng bực thằng nhóc đó càng chọc." Kao nói rồi bá cổ Pete. Pete biết Kao không muốn cậu mất vui nên đành cố bình tĩnh lại tâm trạng.
Nhưng Pete không dám chắc là cậu có thể nhẫn nhịn như thế này bao lâu nữa. Vì cậu cảm giác là thằng nhóc Nont...đang càng ngày càng cố chen vào làm rối tung cuộc sống của cậu và Kao!
Chiều hôm đó
Quán thịt nướng
Nont chỉ mất vài phút là đã có thể dễ dàng kết thân với bạn bè trong nhóm của Pete Kao làm cho Pete nhịn không nổi mà thấy ngứa mắt. Tuy vậy cậu không thể hiện ra, nếu không lại bị cho là có thành kiến và giữ kỹ bạn một cách quá đáng.
Cả 6 người ngồi quanh một cái bàn to. Thấy Kao ngồi xuống bên cạnh Pete, Nont liền vội ngồi sát rịt bên còn lại khiến Sandee nhìn rồi có dự cảm không lành. Và cũng chính vì như thế nên khi ngó thấy Pete tỏ vẻ chán chường, cô vội lấp liếm bằng cách khơi chuyện này chuyện kia ra nói để bớt đi bầu không khí chết chóc. May thay June là kiểu nói cái gì ra cũng mắc cười nên xem như cũng giúp cô khỏa lấp được bầu không khí sặc mùi chết chóc của Pete.
"Tôm của chị Sandee, anh Thada và anh June đây ạ."
Nont không những nói chuyện hài hước và hợp cạ với tất cả mọi người (trừ Pete), cậu còn biết lấy lòng mọi người bằng cách không ngừng gắp cái này cái kia, đến nỗi người chỉ biết nhiều chuyện như June mà đồ ăn cũng đầy cả đĩa.
"Lần sau chúng ta phải thường xuyên rủ Nont đi ăn mới được. Xứng đáng là người tốt của Siam." June nói trong lúc lột con tôm mà Nont vừa nướng cho. "Cơ mà lần sau sẽ càng là người tốt hơn nữa nếu lột tôm cho anh luôn đó."
"Em sẽ lột tôm luôn cho nếu anh June muốn."
"Đủ rồi Nont. Đừng có chiều nó quá." Sandee nhắc nhở nửa đùa nửa thật. Nont lấy lòng như thế này, thể nào June cũng được nước cho xem. "Nont cũng ăn gì đi, đừng chỉ nướng cho người này người kia chứ. Ai nãy giờ nói không thì không cần ăn nữa."
"Ơ! Tao đang làm nhiệm vụ entertain cho chúng bạn mà."
June biện bạch cho mình rồi quay sang đấu khẩu tiếp với Sandee. Nont gắp thịt cho Kao vẻ lấy lòng.
"Em thấy anh Kao thích ăn thịt. Đang còn nóng này."
"Không sao. Để anh tự nướng. Cậu ăn đi."
"Em cố tình nướng cho anh Kao mà."
Pete nhìn người đang lấy lòng người yêu cậu rồi thở dài với vẻ chán nản.
"Đừng có ăn nhiều thịt. Khó tiêu. Rồi lại than là khó chịu trong b��ng nữa bây giờ. Ăn cá đi."
Nói rồi Pete gắp miếng cá đang nướng vừa chín tới vào đĩa cho Kao khiến người vừa nướng thịt cho Kao nhìn cậu cười ngọt. Song Pete biết đối phương chắc chắn đang kiếm chuyện chọc tức cậu.
"Anh Pete có vẻ lo lắng cho anh Kao quá nhỉ." Nont nói với Pete song lại lớn tiếng như muốn tất cả bạn bè ngồi cùng bàn đều nghe thấy. "Bình thường thấy dính nhau suốt, chưa kể còn rất chi quan tâm nhau."
"Hai đứa nó là như vậy đó. Đến nỗi đàn em bắt cặp thành koojin* luôn á." June vừa nói vừa cười. (cặp đôi tưởng tượng)
"Vậy ạ? Cũng may đó chỉ là "koojin". Vì nếu là "koojing"* thì chắc em tiếc lắm." (cặp đôi thật)
Lần này nguyên cả bàn im phăng phắc vì tất cả đều cảm thấy Nont nói năng rất lạ lùng, như thể đang theo đuổi Kao dù cả hai đều là con trai. Riêng Pete trừng mắt nhìn Nont một cách khó chịu khiến Kao phải lén kéo tay cậu để ngăn cản không cho xảy ra chuyện.
"Trời...Nói thế làm anh còn tưởng em định tán thằng Kao ấy chứ." June trêu.
"Em nói đùa thôi." Nont cười khúc khích vẻ lảng tránh. Song Pete biết Nont nói thật và cố tình nói để thị uy với cậu. "Ý em là nếu anh Pete và anh Kao là người yêu của nhau thật, em sẽ tiếc thay cho các cô gái."
"Thằng Pete tính khí khó chịu. Chỉ có thằng Kao là chịu đựng được nên nó phải thân với thằng Kao thôi." Sandee đỡ lời cho Pete và Kao trước khi nhanh chóng đổi chủ đề sang nói về chuyện học hành của Nont.
Cô một lần nữa bắn ánh mắt về phía Pete để nhắc nhở cậu phải giữ bình tĩnh rồi tiết chế không thể hiện ra biểu cảm ghen tuông. Pete đành để lộ ra một tiếng thở dài kèm theo sự bực bội... Miếng thịt nướng này đúng là miếng thịt mắc cổ nhất trên thế giới!
Tối đó
Sau khi ăn thịt nướng xong, bọn họ giải tán ai về nhà nấy. Từ nãy đến giờ Pete đã rất cố gắng để không quan tâm đến Nont. Song cậu cảm giác được đối phương đang cố chọc tức cậu bằng việc lấy lòng người này người kia, nướng hết cái này sang cái nọ, đặc biệt là với Kao. Bạn bè cậu cũng thuận mắt Nont đến nỗi rủ qua khoa ngồi chơi chung nữa kìa. Pete đành thầm bĩu môi một mình vì có nói thì cậu cũng trở thành kẻ ác độc thích ghen tỵ và có định kiến với thằng nhóc đó thôi.
"Tối nay ngủ lại nhà tao không?"
Pete hỏi trong lúc lái xe đưa Kao về nhà. Nói trắng ra thì là cậu không tin tưởng Nont. Bởi Kao đã nhận lời rằng sẽ trả lời Line của Nont. Tối nay Nont thể nào cũng nhắn Line hoặc không thì cũng gọi điện thoại tới tìm người yêu cậu cho coi. Nếu là người khác thì Pete chẳng nghĩ nhiều làm gì. Nhưng Nont đã thể hiện ra mặt là để ý đến Kao và đang tìm cách để gần gũi...Bảo làm sao cậu im lặng nhẫn nhịn cho được chứ?
Nont ấy mà, tấn công còn ác chiến hơn cả Sun nữa!
"Làm sao mà ngủ lại được. Tối nay tao đã nói với mẹ là về nhà rồi." Kao đáp với giọng lo âu. "Tụi mình đã thống nhất là ngày thường nhà ai nấy ngủ mà. Thứ 7, chủ nhật mới qua nhà tao ngủ."
"Vậy tối nay tao ngủ lại nhà mày. Ba tao không nói gì đâu."
"Không được! Dù thế nào cũng không được."
Kao kiến quyết từ chối, song tuyệt đối không phải vì chuyện Nont Line đến mà là cậu sợ mẹ sẽ càng nghi ngờ cậu và Pete quen nhau với tư cách gì. Bởi dường như hiện tại mẹ đã bắt đầu sinh nghi với chuyện của bọn cậu rồi.
"Tại sao không được? Mày sợ không được nói chuyện với thằng Nont hả?"
"Không phải vì chuyện của thằng Nont."
"Vậy thì là chuyện gì?"
"Chuyện..." Kao không dám nói nỗi lo âu cho Pete biết vì có lẽ Pete sẽ không chần chừ mà ép cậu nói sự thật với mẹ luôn. "Tao định bàn với mày mấy lần rồi là thời gian này chúng ta tạm thời giữ khoảng cách với nhau một chút được không?"
"Cái gì cơ!"
Pete quay phắt sang nhìn Kao với ánh mắt ngập tràn nỗi nghi kỵ và cực kỳ không hài lòng. Đây là chuyện khùng điên gì chứ! Cậu đang bực bội chuyện của Nont còn chưa đủ, giờ lại xảy ra chuyện với Kao trong khi thậm chí vẫn chưa biết nguyên nhân là gì ư?
Pete cố gắng điều chỉnh cảm xúc cho bản thân bình tĩnh lại. Bây giờ cậu tin chắc là Kao có khúc mắc trong lòng mà không muốn nói cho cậu. Bởi cậu thấy Kao có vẻ không thoải mái và lo lắng mãi từ lúc sáng. Cậu rủ qua nhà ngủ thì nhanh chóng từ chối. Đến khi cậu xin ngủ lại thì vội vàng ngăn cản. Không những thế còn yêu cầu thời gian này hãy giữ khoảng cách nữa chứ.
"Kao...Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đã."
Pete nói rồi tấp xe vào lề đường khi xe chạy ngang qua khu vực khá yên tĩnh và phương tiện đi lại trên đường cũng không đông đúc đến mức việc đậu xe của Pete có thể gây sự phiền hà cho người khác. Cậu quay sang nhìn Kao với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tao biết mày có chuyện khúc mắc trong lòng từ hồi sáng cơ. Mày nói với tao đi."
"Tao..." Kao biết mình đang khiến cho Pete phiền lòng.
"Tao với mày đã là người yêu của nhau rồi." Pete đưa tay xoa đầu một cách ân cần như muốn dỗ dành để đối phương nói ra sự thật. Cậu không thoải mái khi Kao giữ tất cả trong lòng một mình. "Có chuyện gì thì phải nói với nhau chứ. Đừng giữ trong lòng một mình. Nếu tao là người có vấn đề rồi giữ im lặng với mày, mày có thoải mái trong lòng không? Tao hỏi thật."
Kao im lặng giống như đang ngẫm nghĩ lập luận của Pete. Nếu cậu là Pete lúc này, cậu có thể nói luôn là cậu không thoải mái chút nào và có lẽ cậu sẽ muốn biết xem đối phương đang gặp vấn đề gì để mà nhanh chóng phụ giúp giải quyết.
Hoặc nếu không thể giúp được gì thì ít ra cũng có thể lắng nghe.
"Tao nghĩ mẹ đang nghi ngờ chuyện của chúng ta..."
"Chuyện chỉ có nhiêu đó thôi à?"
"Không phải chỉ có nhiêu đó đâu Pete! Nếu mẹ biết chuyện rồi không chấp nhận nổi thì sẽ thành chuyện lớn đó."
Kao nói trước khi thở dài vì nghĩ Pete không hiểu cậu. Bây giờ quan hệ trong gia đình cậu đang tốt đẹp. Cậu không muốn có cái gì đó ảnh hưởng hoặc khiến bầu không khí trong gia đình cậu thay đổi.
Gia đình cậu có 3 người. Nếu xảy ra vấn đề gì thì người gánh vác những chuyện đó sẽ là mẹ. Bây giờ mẹ là đầu tàu của cả gia đình, là trụ cột của cả nhà, lúc nào cũng chăm nom cậu và em gái. Cậu không muốn gây nên sóng gió ��ể cho mẹ phải bận lòng.
"Rồi tại sao mày lại nhìn thế giới một cách tiêu cực thế? Sao mày lại nghĩ mẹ không chấp nhận được?"
"Thì mẹ chưa bao giờ nghĩ tao là gay chứ sao."
"Thì ba tao cũng chẳng bao giờ nghĩ tao sẽ có người yêu là con trai vậy thôi." Pete phản bác lại rồi nắm chặt tay Kao. "Nhiều khi...tao nghĩ nói cho mẹ biết rồi có lẽ mày sẽ nhẹ lòng hơn là cứ giữ khư khư thế này đấy."
"Vậy lỡ mẹ bắt chia tay thì sao?"
"Thì không chia tay. Nhưng tao nghĩ sẽ có một ngày mẹ hiểu cho tụi mình. Mẹ không phải là người không có lý lẽ như vậy đâu."
"Nhưng mà..."
Kao cố gắng nghĩ theo lập luận của Pete và bắt đầu do dự. Một mặt cậu không muốn giữ kín chuyện này để tự làm khổ trái tim mình nữa. Bởi vì mỗi ngày qua đi cậu lại càng ngột ngạt và cảm thấy có lỗi với mẹ khi phải nói dối bà. Nhưng mặt khác cậu vẫn chưa muốn nói ra sự thật, bởi cậu sợ rằng sẽ có cái gì đó không còn được như cũ nữa.
Cậu là người không thích sự thay đổi.
Và cậu không muốn tất cả của hiện tại thay đổi.
"Tao xin một chút thời gian nữa nhé."
Kao nói rồi im lặng trong lúc nhìn vào mắt Pete như muốn cầu xin đối phương chờ đợi và đừng thúc ép cậu nữa. Cậu muốn từ từ suy nghĩ, từ từ xem xét trước khi đưa ra quyết định một cách cẩn trọng nhất có thể.
"Mày ấy." Pete đáp vẻ ủ rũ, song cuối cùng điều cậu làm đó là vỗ về Kao.
Pete từ từ đưa mặt lại gần rồi hôn Kao một cách dịu dàng. Bởi cậu nghĩ mình không giỏi an ủi ai, nói những lời mùi mẫn thổ lộ cảm xúc cũng chẳng ra đâu. Vậy nên ��ành gửi gắm tình cảm thông qua hành động. Và cậu biết nên truyền tải cảm xúc thông qua những đụng chạm như thế nào sẽ làm Kao cảm nhận được rằng cậu lo lắng đến mức nào.
Và Pete đã nghĩ đúng...
Mỗi động chạm của cậu có thể chữa trị cho cảm xúc của Kao hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào trên cuộc đời này.
Một tuần trôi qua
Blue Sky Café
Kể từ lần đến thăm Mork ở bệnh viện hôm ấy, Sun không gặp Mork thêm một lần nào nữa...
Sun biết được từ Rain là Mork ở lại bệnh viện một đêm. Ngày hôm sau, sau khi chụp X-ray cơ thể xong, bác sĩ chuẩn đoán không có vết thương nào bên trong thì cậu được về nhà tĩnh dưỡng. Cái ngày được ra viện, anh muốn đi thăm Mork nhưng Rain không cho vì hôm trước Sun đã nặng lời khiến đối phương thất vọng mất rồi. Đến tận bây giờ thì cũng chẳng có gì tốt hơn. Mork vẫn đang đau và Rain không muốn Sun nhìn thấy Mork. Thấy rồi mất công lại không thoải mái trong lòng.
Bố và mẹ vào thăm Mork trong bệnh viện ngay tối hôm đó. Bọn họ cảm ơn Rain vì đã giúp đưa Mork vào bệnh viện. Và vào ngày Mork xuất viện, bọn họ cũng chính là người đến đón và lo liệu tất cả viện phí trước khi báo án rồi trình bày với cảnh sát là muốn kiện nhóm người đã làm hại Mork đến cùng.
Dẫu bọn họ hay phàn nàn về chuyện Mork ngỗ ngịch, nhưng họ vẫn lo lắng và luôn đứng về phía cậu.
Sau khi bình tâm lại, Sun nhận ra bản thân mình đã sai vì quá nóng nảy. Cậu nên hỏi Mork trước xem đã xảy ra chuyện gì, không phải quan tâm một cách thái quá và lao vào chỉ trích mà không màng tới cảm nhận của đối phương như thế nào.
Nhưng đến khi nhận ra thì có lẽ đã quá muộn rồi.
Bây giờ chắc là Mork không muốn thấy mặt anh nữa...
Dẫu vậy Sun vẫn hỏi thăm tình trạng mỗi ngày của Mork thông qua Rain khiến Rain mấy lần tỏ thái độ phiền phức với anh, song cậu cũng chịu tiết lộ Mork sau khi ở nhà nghỉ ngơi 2 ngày thì đi học lại như bình thường dù trên mặt vẫn còn dấu vết thương.
Sun không thấy Mork đến đưa đón Rain như trước nữa thì bắt đầu bất an trong lòng. Rain đành nói với anh là không muốn Mork đưa đón vì Mork còn chưa bình phục 100% và rằng cậu không muốn làm phiền Mork.
Nhưng Sun biết có lẽ Rain không muốn để anh và Mork gặp nhau nữa.
"Lại về một mình à?"
Sun hỏi khi nhìn thấy em trai một mình bước vào tiệm. Anh và Rain vẫn nói chuyện với nhau như bình thường, chỉ duy nhất chuyện của Mork là có vẻ hơi lảng tránh và không hài lòng mỗi khi anh hỏi tới.
Anh biết Rain vẫn giận chuyện anh trách mắng Mork nặng lời ngày hôm đó...
"Em về một mình bao nhiêu lần rồi mà, anh vẫn chưa quen sao?"
"Vậy..."
"Nó không đến đâu anh. Và em cũng chính là người bảo nó đừng đến."
"Cái gì chứ?" Sun thở dài một cách chán nản.
Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Rain về chuyện của Mork, mặt khác anh cũng sợ sẽ khiến mối quan hệ giữa anh và Rain xảy ra vấn đề. Nhưng nhiều ngày trôi qua không được nói, không được trò chuyện làm anh càng thấy lo âu.
Sun không biết tại sao mình lại đến bước đường này, nhưng anh thật sự không muốn mất Mork.
"Anh thừa biết là tại sao mà." Rain đi tới rót nước trong tủ lạnh ra uống trước khi chăm chú nhìn Sun một cách nghiêm trọng. Sau đó cậu bắt đầu đề cập vào vấn đề. "Em biết chuyện anh Sun và thằng Mork kể từ ngày anh đưa nó về nhà băng vết thương. Ngày hôm đó em lo lắng cho nó nên mới vội vội vàng vàng về nhà rồi tình cờ thấy anh ở cùng nó...Em đã nghe thấy hết tất cả rồi."
Sun im lặng ngồi nghe. Anh không bất ngờ gì cả vì từ cái hôm xảy ra tranh cãi ở bệnh viện, anh đã nghĩ có lẽ Rain đã biết tất cả rồi. Dù cho đối phương không nói ra nhưng anh có thể đoán được từ thái độ và lời nói của Rain.
Sun biết Rain không hề kỳ thị hay phản đối người anh trai là anh đây thích con trai. Điều làm cho Rain không cho phép anh gặp mặt Mork có lẽ là bởi vì cậu không muốn anh tổn thương tình cảm của Mork thì đúng hơn.
Song trong chuyện này Sun chẳng thể trách ai được. Anh thừa nhận là mình sai...
"Anh hãy làm phiền thằng Mork đi! Và cũng không cần phải lo lắng xem nó có chuyện với ai đâu vì thời gian sau này nó cũng tiết chế lắm rồi. Rồi chuyện của thằng Ton ngọn nguồn bắt đầu từ em, không phải nó tự đi gây sự."
"Nhưng..."
"Từ trước đến nay thằng Mork chưa bao giờ nhường nhịn ai như nhường nhịn anh." Rain muốn nhắc nhở Sun. Sau này nếu Sun còn nặng lời với Mork, chính cậu sẽ mắng Sun nặng hơn lúc ở bệnh viện nữa. "Rồi hãy nhìn những gì anh làm với nó đi...Nếu anh không phải là anh em ấy mà, em sẽ đấm thẳng vào mặt anh thay nó rồi."
"Rain...Anh cũng rất đau khổ khi biến mọi thứ ra nông nỗi này."
"Nhưng anh không thể đau khổ bằng một nửa thằng của thằng Mork đâu. Anh tin em đi! Đừng làm phiền nó nữa đi."
Rain không muốn Mork và Sun phải chạm mặt nhau, tranh cãi nhau và thất vọng về nhau hơn thế này nữa vì nó chỉ tăng thêm những vết thương lòng và làm cho cả hai phiền lòng về nhau nhiều hơn đến nỗi không thể nhìn mặt nhau nữa.
Ít ra cách xa nhau bây giờ thì còn có thể giữ lại được những tình cảm tốt đẹp dành cho nhau.
Thời gian qua Sun thích nhìn Mork theo hướng tiêu cực, cho rằng Mork làm hư cậu dù Mork đã ra mặt thay cậu biết bao nhiêu chuyện, luôn luôn bảo vệ cậu không khác gì như Sun đã từng.
Chính vì như vậy nên cậu mới vô cùng để tâm đến cảm xúc của Mork.
"Không bao giờ! Anh sẽ không đời nào chia tay với bạn mày đâu."
Sun cũng trợn mắt nhìn Rain một cách nghiêm túc. Vừa dứt lời anh liền vội vàng cởi tạp dề vứt lên quầy counter rồi túm lấy điện thoại và chìa khóa xe trước khi toan ra khỏi tiệm với vẻ vội vã.
"Anh đi đâu thế?" Rain hỏi ngay lập tức.
"Đi làm việc nên làm từ nhiều ngày nay rồi. Mày không cần cản, ở lại trông tiệm đi!"
Sun quát một cách uy quyền rồi ra khỏi tiệm. Rain chỉ đành nhìn theo anh trai rồi khẽ thở dài. Dù cậu có giận Sun đến đâu thì Sun cũng là anh trai cậu. Cậu hi vọng đã cảnh tỉnh đến mức này rồi thì Sun sẽ nhận ra được gì đó.
Rain muốn chuyện của Sun và Mork kết thúc tốt đẹp.
Cậu thật sự không muốn bạn thân và anh trai mình xảy ra mâu thuẫn với nhau!
Nhà của Mork
Sun lái xe đến đây với sự sốt ruột. Anh muốn nói chuyện, muốn làm rõ và giải quyết hiểu lầm với Mork nhanh nhất có thể, song tắc đường sau giờ tan tầm không ủng hộ anh. Đợi đến được nơi thì cũng mất gần cả 1 ti��ng 30 phút...Sun cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay. Giờ đã là gần 7 giờ tối rồi. Anh mở cửa xe rồi bước xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, mong sao Mork có nhà. Nếu không việc anh xông tới đây xem như là vô ích rồi.
Giải quyết thông qua điện thoại hoặc Line thì lại càng không thể vì kể từ hôm ấy anh chẳng được nói chuyện với Mork nữa. Gọi điện thoại thì đối phương không chịu nghe máy, Line tới thì chẳng buồn trả lời, đến nỗi chính anh cũng thấy bất lực.
Dũng cảm lên một chút nào...
Sun tự động viên mình, tay giơ lên bấm chuông ngôi nhà to lớn. Anh cố gắng tự nhủ với bản thân rằng cho dù có bị Mork đuổi về cũng phải phải dũng cảm mặt dày và tìm cách để nói chuyện.
Nhưng tay thậm chí còn chưa kịp bấm chuông thì Sun đã sững sờ khi đúng lúc đó anh nhìn thấy Mork đang bước ra. Có lẽ anh sẽ rất vui mừng nếu Mork bước ra ngoài một mình chứ không phải đi cùng một cô gái. Không những thế cô còn là cô gái mà Rain thầm thích và có ý định theo đuổi một cách nghiêm túc. Phải...Cô chính là Manao đây mà!
"Ơ! Anh Sun đến thăm anh Mork hả?"
Manao còn nhận ra Sun trước cả Mork. Cô chào hỏi với một nụ cười vui vẻ vì cô từng dắt bạn đến uống cà phê ở tiệm của Sun và Rain cũng đã từng giới thiệu cho họ làm quen. Nhìn bộ dạng của cô thì chắc vẫn chưa biết anh có ý gì với Mork.
Anh biết có vẻ như cô thích Mork.
Nhưng điều anh không biết đó là...Mork có thích cô hay không?
Nghĩ đến đây trái tim Sun vốn đã thiếu kiên nhẫn nay lại càng gấp gáp hơn. Anh không chắc liệu đây có phải là ghen hay không, song anh không muốn Mork dính líu hay thân thiết với Manao... dù chỉ là một chút.
"Từ khi xuất viện anh chưa được gặp Mork. Không thấy ghé tiệm nên anh qua thăm."Sun nói lúc Mork đi tới cửa nói chuyện với anh một cách không tình nguyện. "Manao cũng đến thăm Mork à?"
"Vâng. Manao muốn cảm ơn anh Mork đã giúp Manao ngày hôm đó nên làm bánh đem đến thăm ạ. Với lại Manao cũng lo cho anh Mork nữa. Anh Rain kể là bọn chúng đến tận trường đại học gây sự với anh Mork."
"Anh không sao nữa rồi. Em không cần nghĩ nhiều đâu." Mork an ủi cô.
"Thế bọn chúng có đến gây rắc rối cho Manao nữa không?" Sun hỏi.
"Hết rồi ạ. Ba có báo án rồi. Với bạn của ba Manao là cảnh sát trưởng nên bọn chúng không dám làm phiền Manao nữa đâu. Nhưng thật không muốn tin là bọn chúng vẫn dám kiếm chuyện với anh Mork. Thật là xấu xa mà."
"Còn cậu? ��i báo án chưa?" Sun hỏi Mork, người nãy giờ chẳng chịu nói chuyện với anh.
"Bố mẹ giải quyết rồi. Giao cho cảnh sát thụ lí. Thấy bảo nếu triệu tập bọn chúng đi thẩm vấn mà không đến thì sẽ phát lệnh bắt giữ. Giờ này chắc là trốn chui trốn nhủi rồi." Mork trả lời một cách lạnh lùng.
"Vậy tốt rồi. Như thế cho biết sợ là gì."
"Em không sao rồi, anh về đi."
Mork nói với vẻ mặt hờ hững và tông giọng lạnh lùng không đổi. Sun biết dường như đối phương vẫn rất giận anh hoặc không thì cũng cố gắng rút lui khỏi cuộc đời anh và anh tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép điều đó.
Không đời nào!
"Làm sao mà về được? Anh vẫn chưa nói chuyện với cậu mà."
"Để hôm khác đi. Em đang định đưa Manao về nhà."
Sun nghe xong thì càng sốt ruột. Anh nghĩ Mork không thể nào không biết Manao dành tình cảm cho mình. Thế mà Mork còn thân thiết giống như là đang cho hi vọng như vậy thì con gái người ta sẽ cảm thấy như thế nào. Hay là thật ra Mork cũng thích Manao?
Thích...Ngay cả khi biết Rain thích Manao vậy ư!
"Nếu anh Mork nói chuyện với anh Sun, vậy Manao tự về taxi cũng được."
"Tối rồi, để anh đưa về thì hơn. Ba em sẽ không phải lo lắng."
Sun quan sát ánh mắt dịu dàng mà Mork trao cho Manao liền cảm thấy chướng mắt một cách khó nói. Anh thật sự thắc mắc liệu Mork có ý định đưa Manao về hay chỉ cố kiếm cố tránh mặt anh đây nữa.
"Nhà Manao cũng ở chung khu với tiệm của anh. Manao về với anh cũng được." Sun nói một cách điềm tĩnh dù trong lòng đang nóng như có lửa đốt, điều mà trước nay chưa từng có. Sức mạnh của ghen tuông đúng là mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
"Em đã nói với Manao là sẽ đưa Manao về."
"Mork..."
Sun gọi với giọng nghiêm khắc để tỏ ý anh đã biết thừa ý đồ của đối phương. Nhưng Mork không quan tâm anh dù chỉ là một chút và bảo Manao đứng đợi trước khi đi vào dắt chiếc môtô bảo bối ra.
Mork đóng cổng trước nhà lại mà không thèm để ý đến Sun nữa.
"Xin lỗi anh nha."
Miệng thì nói xin lỗi nhưng Mork không hề cảm thấy như vậy.
"Đi thôi Manao."
"Vâng, anh Mork."
Manao đi đến chỗ người đưa cô về. Mork giúp cô đội mũ bảo hiểm trước khi tự mình đội vào. Đợi khi cô ngồi lên yên sau rồi mới chậm rãi lái xe rời đi như thể Sun là người vô hình.
Thân hình cao cao nhìn theo sau chiếc môtô của Mork đi xa thật xa. Anh cuộn thật chặt nắm tay. Thật khó để nói anh không hài lòng đến mức mất hết cả bình tĩnh như vậy là vì tức giận vì bị ngó lơ, ghen tuông hay vì điều gì khác nữa.
Dù sao đi nữa...Tối nay chúng ta cũng phải nói chuyện rõ ràng với nhau.
Sun thầm nhủ trong lòng với mình và thề rằng anh sẽ không về cho đến khi nào giải quyết xong với Mork!
Tối đó
Nhà của Mork
Mork đưa Manao về nhà. Vừa đúng lúc ba của Manao cũng từ chỗ làm về. Ông mời cậu ăn tối để thay lời cảm ơn cậu đã từng cứu Manao đến mức bị thương. Sau đó ông hỏi thêm chuyện ngoài lề một lúc lâu trước khi cậu xin phép về. Đến khi về đến nhà cũng đã là gần 11 giờ 30 phút.
Thế nhưng...Mork lại ngạc nhiên khi nhìn thấy xe của Sun vẫn đậu trước nhà cậu và khiến cậu phải nhíu mày vẻ không hài lòng. Mork không chắc liệu bố mẹ cậu đi làm về có nhìn thấy Sun vẫn đang đợi cậu không. Rồi thì bố mẹ cậu có trò chuyện với Sun không, rồi thì Sun có nói gì với bọn họ không.
Đợi để làm cái gì cơ chứ!
Mork nghĩ trong bụng với vẻ bực dọc. Song cậu không định sẽ chào hỏi Sun dù chỉ là một câu. Sau khi đậu xe môtô, cậu vờ như làm lơ rồi đi thẳng vào nhà mà không hề chớp mắt nhìn người đang đợi cậu suốt mấy tiếng đồng hồ lấy một cái. Ngược lại, cái người đang đợi lại nhanh chân bước xuống xe rồi vội vàng chắn đường cậu trước khi cậu đi tới cổng.
"Anh bị cái gì thế?"
Mork hỏi vẻ bực dọc. Cậu trông vào trong nhà và nhẹ lòng hơn hẳn khi không thấy bố mẹ hay người giúp việc ở quanh đó. Cậu không muốn ai biết được mối quan hệ giữa cậu và Sun.
Dù tất cả có chưa rõ ràng đi chăng nữa!
"Anh ��ã nói rồi là anh sẽ nói chuyện với cậu." Sun nói một cách chậm rãi.
Nghĩ đến anh gần như không dám tin mình lại có thể kiên nhẫn được nhiều như thế. Anh nhẫn nại đợi Mork ở đây mà không hề gọi điện hối thúc hay Line một tin nào cả vì không muốn Mork biết anh vẫn đợi rồi tránh mặt anh bằng việc ngủ lại nhà bạn. Song trong khoảng thời gian đợi chờ ấy, trái tim anh thật sự thấp thỏm và sốt ruột như thể có lửa đốt.
"Vậy rồi anh đợi em trước cửa đến tận tối mịt như thế à? Anh bị điên hả?" Mork mặt mày cau có. Cậu không hiểu Sun làm như vậy để làm gì. "Bố mẹ em không thắc mắc anh đang làm trò khùng điên gì à?"
"Anh nói với họ là đến đợi nói chuyện với cậu nhưng xin được đợi ở ngoài."
"Rồi..."
"Họ không nghi ngờ gì đâu mà."
Sun cắt ngang khi thấy ngay lập tức Mork lo ngại. Hồi nãy bố mẹ của Mork lái xe đi làm về. Khi bọn họ thấy anh đậu xe đợi thì liền bước xuống hỏi xem anh đến tìm ai, có việc gì. Vậy nên anh đành nói với họ anh là anh trai của Rain, vô tình muốn đến hỏi thăm tình trạng của Mork ra sao, đồng thời có chút chuyện cần nói. Bọn họ mời anh vào nhà đợi, nhưng anh bảo muốn đợi ngoài xe, không muốn làm phiền. Bọn họ cũng không nói gì nữa.
"Anh đúng là điên hơn em nghĩ đấy."
"Nếu không làm như vậy thì bao giờ chúng ta mới có thể nói chuyện với nhau? Cá chắc là cậu sẽ cố gắng tránh mặt anh rồi."
"Em cũng nói rồi là chúng ta không có chuyện gì để nói hết. Tất cả đã kết thúc kể từ cái ngày anh mắng em ở bệnh viện. Anh hãy thôi tỏ vẻ quan tâm em đi. Phiền phức lắm."
"Có phải vì như vậy cậu mới làm như mình có tình cảm với Manao?" Sun hỏi ngược lại. Anh nghĩ Mork đang trả đũa anh. "Nếu cậu không có tình cảm thì hãy từ chối con gái người ta đi. Đừng để người ta phải đau lòng."
"Không cần can thiệp vào chuyện của người khác. Anh để thời gian đó mà giải quyết chuyện của mình đi!"
"Thì anh đang giải quyết chuyện của mình đây. C���u làm như thế để làm gì chứ? Muốn trả đũa anh hay sao?"
"Anh trả đũa anh để làm gì? Đừng có quan trọng hóa bản thân chứ."
"Nói chuyện đàng hoàng với nhau được không Mork...?" Càng nói càng cãi, Sun đành cố xuống nước. Bởi anh không đến đây để cãi nhau với Mork và anh nhẫn nại đợi đến mức này cũng là để giải quyết hiểu làm với cậu. "Chuyện hôm đó anh xin lỗi vì đã quá hấp tấp nên đã buông những lời như thế với cậu. Anh biết mình sai và điều đó sẽ không xảy ra nữa...Anh hứa thật đấy."
"Nói nhiêu đó thôi phải không? Nói xong thì về được rồi đó."
"Mork!" Sun quát lớn tiếng khiến đối phương cảm nhận được rằng anh đang dạy dỗ một đứa trẻ vào khuôn phép. "Những lúc có vấn đề, tại sao không nói chuyện tử tế với nhau. Tại sao cứ thích tránh mặt nhau như vậy? Anh đến để nói chuyện cũng không thèm nói. Rốt cuộc cậu muốn thế nào đây?"
"Anh ra khỏi cuộc đời của em đi. Đi cho khuất mắt đi."
"Anh không đi! Không đi cho tới khi nào chúng ta nói chuyện rõ ràng."
"Anh thật là mẹ nó...Tại sao lại hiểu chuyện một cách khó khăn như vậy?" Mork gần như vò đầu bứt tóc với vẻ bực bội. Từ lúc sinh ra đến nay cậu chưa gặp ai giống Sun. Và cũng chẳng bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ rơi vào tình cảnh này.
Người như cậu rất hiếm khi bàn đến chuyện tình cảm với bất cứ người nào. Chưa bap giờ gặp rắc rối trong chuyện tình yêu và phải bộc bạch tiếng lòng trước đây. Càng là rơi vào tình huống chứa đầy những xúc cảm khó đè nén như vậy thì lại càng chưa bao giờ. Rồi Sun bị khùng điên gì không biết nữa...Cậu càng cố ý trốn, anh càng đuổi theo đến khi cậu không biết nên nói thế nào nữa.
"Cậu mới là người không chịu hiểu gì ấy. Không chịu thừa nhận tình cảm của mình."
"Em chưa từng có cảm giác gì với anh cả!"
"Chắc không! Cậu có chắc là không có cảm giác gì không?"
Sun dồn đối phương vào góc. Anh sẽ không để cho Mork chạy trốn khỏi cảm xúc của mình nữa đâu.
"Nếu cậu không có cảm giác gì, vậy thì tại sao cậu còn cố tránh xa khỏi anh chỉ vì nghĩ rằng anh vẫn chưa quên được Kao...Anh nói cho cậu biết luôn, chuyện của Kao đã kết thúc từ lâu rồi. Anh không có tình cảm gì với Kao. Và cậu cũng không phải thế thân của bất kỳ ai. Anh đã dành tình cảm tốt đẹp cho cậu kể từ cái ngày cậu đến cứu anh lần đầu tiên rồi."
Mork không cãi lại mà chỉ im lặng nghe rồi chăm chú nhìn Sun giống như vẫn chưa tin những lời nói đó. Sun cũng biết có lẽ sẽ không dễ dàng để anh có thể lay chuyển được tâm ý của Mork. Bởi anh vừa mới làm cho Mork tổn thương và thất vọng cực kỳ.
"Anh về đi..."
Mork quyết định đuổi Sun về thêm lần nữa. Nhưng cái người bị đuổi lại tiến gần hơn đến cậu, sau đó rồi đưa tay kéo cần cổ cậu lại rồi ấn môi mình lên môi cậu như muốn nhắc nhở cậu nhớ về tối hôm ấy...Buổi tối mà Sun thổ lộ tình cảm với cậu và hôn cậu như thế này. Sun không thèm quan tâm liệu có ai thấy hay bố mẹ Mork sẽ cảm thấy như thế nào. Bởi thời khắc này Sun chỉ quan tâm làm cách nào mới có thể khiến Mork thừa nhận tình cảm của mình.
Mork bình tĩnh lại trước khi nhanh chóng đẩy Sun tách khỏi người mình một cách thô bạo. Cậu nổi giận vì Sun lợi dụng thời cơ với cậu rồi còn làm ra điều hung hăng như vậy. Đây là trước cửa nhà đấy! Dù đã muộn lắm rồi nhưng lỡ đâu có người nhìn thấy cậu, đặc biệt là bố mẹ cậu thì họ sẽ nói sao đây. Dù Sun có không care người khác nhìn nhận như thế nào nhưng cũng phải nghĩ tới là cậu care chứ!
Bụp!
Mork đấm vào mặt Sun như muốn làm cho đối phương tỉnh táo lại và để giải tỏa cơn phẫn nộ. Nhưng Sun chỉ quay sang nhìn cậu chằm chằm trong khi lau máu khỏi khóe miệng mà không đáp trả hay nói với cậu một lời nào.
"Nếu anh còn làm như thế nữa, em sẽ đạp anh vỡ đầu cho coi."
Mork thét lớn trước khi mở cổng trước rồi nhanh chóng dắt xe môtô vào trong mà không thèm để ý hay nói năng gì với Sun. Sun chỉ đành nhìn Mork đi khỏi từ phía sau và không có ý định giữ Mork lại nữa. Anh chỉ nghĩ là nói chuyện với nhau bây giờ có lẽ cũng chẳng có tác dụng gì.
Có lẽ anh phải bình tĩnh và cho Mork thời gian để kiểm điểm lại cảm xúc trước đã...
Thứ 7
Nhà của Nont
Pete thấy lạ khi hôm nay Kao hẹn dạy học cho Nont ở nhà vì lần trước Nont là người mở miệng nói học ở nhà chán nên mới hẹn ra tiệm của Sun để học, thế mà hôm nay lại đổi ý như thế. Cậu thầm nghi ngờ có thể Nont muốn có thời gian riêng tư với Kai. Bởi vì nếu học ở tiệm cà phê thì luôn có ánh mắt của người khác dòm ngó. Hơn nữa cậu còn có thể chen ngang bất cứ khi nào. Nhưng nếu học ở nhà thì nghiễm nhiên là cậu không thể vào được nữa.
Thằng nhóc này đúng là càng này càng mưu mô mà...
"Thằng Nont nó gì nghĩ mà lại hẹn học ở nhà nó nữa vậy? Sao lần trước bảo học ở nhà chán cơ mà." Pete vào vấn đề khi quẹo xe vào hẻm nhà Nont. "Tao thấy nó càng ngày càng kỳ lạ."
"Chắc là học ở tiệm cà phê không tập trung được chăng?"
"Tao thấy nó muốn ở riêng hai người thì đúng hơn."
"Kệ nó đi. Mày không cần nghĩ nhiều đâu. Tao không có thích nó."
"Tao biết mày không thích nó. Nhưng tao khó chịu khi nó cứ làm phiền mày." Pete thở dài ngao ngán. Thật nhịn không nổi mà nghĩ tới bao giờ Kao mới kết thúc nhiệm vụ gia sư cho thằng nhãi này đây. Bây giờ cậu căm ghét đến nỗi chỉ hận không ăn tươi nuốt sống nó được. "Kể từ cái hôm mà mày bảo là sẽ trả lời Line của nó. Trời ạ! Line tới tấp còn hơn lúc tao tán gái."
"Nhưng đâu phải lần nào tao cũng trả lời. Mày cũng thấy mà."
"Tốt rồi. Mày thử thả thính với nó giống lúc nói chuyện với Fongbeer đi...Đảm bảo giải quyết với nhau như đêm đó luôn."
"Thằng Pete! Mày nói chuyện gì lúc nào cũng xoay quanh chuyện đó hết."
Kao phụng phịu với vẻ mặt ửng đỏ. Dù trong câu chữ của Pete nghe thì không có ý tứ gì khác, tuy vậy hai người bọn cậu đều biết rõ "giải quyết với nhau như đêm đó" nó có nghĩa là giải quyết với nhau theo kiểu nào. Vì cái đêm mà Pete nhắc đến chính là cái đêm mà hai người bọn cậu có gì đó với nhau lần đầu tiên...May là đúng lúc đó Pete đậu xe trước cửa nhà Nont nên Kao vội vàng tỏ vẻ như chuẩn bị bước xuống xe.
Nói tới là lần nào cũng thiệt thân, mau mau đánh bài chuồn thì hơn!
"Khoan đã." Pete giữ tay Kao lại. "Mày thật sự không cho tao vào cùng à?"
"Thật." Kao quả quyết chắc nịch. "Mày vào lại cãi tay đôi với thằng Nont nữa. Tao sợ mày không kiềm chế được cảm xúc rồi thể hiện ra mặt. Nếu thằng Nont hay người trong nhà nó nghi ngờ rồi kể cho hiệu trưởng nghe thì xui cả đám."
"Tao không thích cảm giác này mày có biết không?"
"Tao biết...Tao cũng không thích. Nhưng mà đợi tao ở tiệm của anh Sun là tốt rồi. Dạy xong tao qua kiếm."
"Ừm." Pete gật đầu một cách miễn cưỡng.
Kao mỉm cười vỗ về người yêu trước khi bước xuống xe. Có thể Pete là người hay ghen và đa nghi, nhưng vẫn may là người nói chuyện có lý lẽ. Không những thế còn tin tưởng vào tình cảm của đối phương. Nếu không giữa cậu và Pete đã xảy ra vấn đề hơn thế này mất rồi.
Kao đi tới nhấn chuông. Chẳng bao lâu sau Nont đích thân bước ra mở cửa và không chần chừ ló mặt ra cho Pete nhìn thấy để khuấy động cơn ghen của đối phương. Như thế chưa đủ! Thậm chí còn cười khinh bỉ về phía cậu nữa cơ chứ.
Thằng nhãi ranh...Kao rủa thầm trong bụng.
"Em tưởng anh không bước xuống xe nữa luôn đấy. Lưu luyến nhau gì đến m���c ấy chứ." Nont nói với Kao.
"Bớt bớt ghẹo gan lại đi! Liên quan gì đến thằng nhóc như mày?" Pete đáp trả thay Kao. Bởi cậu đã hạ cửa kiếng xuống kể từ lúc thấy Nont ló đầu ra. Nghe những lời chọc tức như vậy người nào mà nhịn nổi chứ.
"Bây giờ chưa liên quan lắm đâu, nhưng tương lai thì có khi sẽ liên quan đấy...Và liên quan nhiều là đằng khác."
"Thằng nhãi ranh!"
"Pete...Mày tới tiệm của anh Sun đi. Khi nào xong tao sẽ gọi."
Kao không muốn Pete và Nont lại cãi nhau nữa nên cậu đành bảo Pete như vậy để tạm chấm dứt câu chuyện đã. Pete biết ý đồ của Kao nên chỉ đành thở dài tức tối, song cũng chịu kiềm chế cảm xúc lại.
Nếu là trước đây khi cậu vẫn còn nóng tính, Nont không thể mạnh miệng với cậu quá 2 lần đâu!
"Anh Pete gì đó đúng là người tốt anh nhỉ."
Nont hỏi vu vơ trong lúc đi vào nhà mà Kao chẳng nói năng gì với cậu cả. Tutor của cậu đi tới bàn học, mở tài liệu và chuẩn bị dạy, không hề để tâm, bắt chuyện hay hỏi han đến cậu một câu.
"Anh Kao, em đang nói chuyện với anh đấy. Anh có giận gì em không vậy?"
Nont vẫn cố bắt chuyện rồi tiến tới ngồi nhìn chăm chú Kao. Tuy vậy, Kao vẫn vờ như không có gì xảy ra. Không phải cậu không cảm nhận được gì mà là bởi vì cậu không hài lòng khi Nont cố tình chọc tức Pete.
Nếu Nont cư xử ngoan ngoãn, là cậu nhóc dễ thương như lúc ở cùng với bạn bè cậu thì cậu cũng sẽ tốt lại. Nhưng đằng này lại khác...Kao biết Nont đã nhiều lần cố tình chọc tức Pete, nhưng nếu cậu ra mặt đứng về phía Pete, không ngăn cản Pete và than thở cho Pete nghe việc cậu khó chịu như thế nào thì có lẽ sẽ càng làm Pete bực bội hơn. Và nếu Pete và Nont xảy ra đại chiến thật, cậu cũng chẳng thể trách được ai. Bởi dường như cậu mới là người thêm dầu vào lửa cho Pete. Vậy là cậu đành nói với Pete là không có gì vì nếu cậu cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ và không hưởng ứng lại trò chơi của Nont thì mọi chuyện sẽ tự kết thúc.
"Không giận mà chỉ nghĩ không cần thiết phải đem bạn bè ra nhiều chuyện cho cậu nghe."
"Em có nhiều chuyện chút đâu, chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà. Vì em thấy anh Pete dính lấy anh Kao suốt. Đi học cũng đưa đón anh Kao. Thứ 7, chủ nhật anh dạy em mà còn lái xe đưa đi đón về nữa. Sáng sớm thế này cũng không ngại luôn. Đúng là bạn tốt. Có nhiều người ngay cả người yêu cũng không chăm sóc nhau như vậy đâu."
Nont nói giọng ngọt lịm khi thấy Kao không thèm mở miệng tiếp chuyện cậu.
"Từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa bao giờ có người bạn nào đối tốt với mình như vậy à nên mới đi hoài nghi những chuyện chỉ nhiêu đó?" Kao nhìn Nont vẻ lười nhác khi bị bắt lỗi. "Hay thật ra là tính tình không tốt nên mới không có bạn?"
Nont bật cười khi bị Kao phản bác lại, ra chiều như không hề cảm thấy bẽ bàng gì.
"Thằng nhóc biến thái. Bị mắng còn cảm thấy vui nữa chứ!"
"Bạn bè trong nhóm anh còn khen là em dễ thương đó."
"Nhưng lúc đó cậu giả nai không phải sao?"
"Hồ! Anh cũng ác miệng quá đi." Nont ngoác miệng ra cười khi đưa mặt lại gần làm Kao phải lùi người về sau né tránh. "Nhưng em cũng thừa nhận là em ít bạn. Bởi nhiều người làm bạn với em chỉ v�� lợi ích."
"Nếu cậu thật lòng với bạn trước thì họ sẽ thật lòng lại với cậu thôi."
"Có phải giống như anh và anh Pete không?" Nont nhìn vào mắt Kao với ánh nhìn dụ hoặc và bắt lỗi. "Em cũng muốn có bạn tốt như anh Kao. Nhưng mà...anh Kao và anh Pete thật sự không biết là bạn hay là người yêu của nhau nữa."
"Đã nói là bạn, sao còn hỏi vớ vẩn làm gì chứ?"
"Vậy thì...em có thể theo đuổi anh rồi."
"Nont!" Kao cứng họng đến mức không nói nên lời.
Cậu không nghĩ Nont lại dám hỏi thẳng cậu như vậy. Với cả, cậu không dám chắc liệu Nont hỏi vì muốn có được đáp án thật hay giả bộ hỏi để thăm dò xem cậu có để lộ ra thái độ gì để mà bắt lỗi hay không. Vì bố của Nont không thích gay. Nhiều khi Nont cũng ghét gay nên mới cố gắng ki���m tra xem cậu có phải gay không.
"Thế nào ạ? Em theo đuổi anh được không?"
"Đừng có mà ghẹo gan."
Kao bình tĩnh đáp như thể cậu không cảm giác gì để không thể hiện ra sự lo lắng hay hành động khác lạ. Nhưng cậu cũng không chắc trước giờ liệu Nont có phát hiện được gì khả nghi không.
Nont vẫn nhìn cậu với ánh mắt không tin tưởng.
"Đồ ăn vặt đến rồi đây."
Đúng lúc đó, người giúp việc mang bánh ngọt và đồ uống ra. Kao khẽ thở phào và cố cư xử như bình thường, trong lòng cầu nguyện cho ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Cậu không muốn ở cùng thằng nhóc quái quỷ này thêm nữa.
Cậu thật sự không thích bầu không khí giống như mình đang bị bắt lỗi như thế này!
"Để em đưa anh Kao đi."
Nont chặn đường Kao lại khi cậu thu dọn sách vở và bút viết sau khi thời gian học của ngày hôm nay kết thúc và cậu tỏ vẻ nôn nóng về mà không hề để ý đến Nont.
"Không sao. Để anh gọi cho thằng Pete qua đón."
"Tại sao phải gọi anh Pete qua đón? Mất công phiền phức anh ấy. Với lại...Đợi anh Pete đến cũng lâu ơi là lâu. Để em đưa đi cho. Em muốn ghé qua uống cà phê tiệm của bạn anh. Đi mà anh Kao, cho đưa anh đi nha."
"Không cần đâu."
Kao từ chối một cách khách sáo nhất có thể dẫu cậu muốn bảo Nont đừng làm phiền mình nữa. Suốt giờ học hôm nay cậu vô cùng ngột ngạt. Khi Nont hỏi liệu có thể theo đuổi cậu được không, Nont bắt đầu thể hiện ra mặt rằng có ý đồ hơn thế với cậu. Lúc thì ngồi nhìn, lúc thì nhích lại gần hơn mức cần thiết. Nếu Pete mà biết chắc sẽ nổi cơn thịnh nộ phá làng phá xóm cho xem.
"Anh ghét em à?"
Kao rất muốn trả lời là "ờ", song cậu chỉ có thể đáp rằng...
"Anh đã nói là không cần mà. Nếu thằng Pete không đến đón, anh ngồi xe ôm cũng nhanh hơn là để cậu đưa đi."
"Anh không muốn ngồi xe với em thì nói đại đi. Này! Trông vậy thôi chứ em có bằng lái xe rồi đó."
"Để lần sau đi."
Kao rời bước như thể không muốn nói chuyện hay tranh cãi với Nont thêm nữa. Nhưng Nont vẫn không thôi kiên trì. Con người đó vẫn đi theo cậu ra ngoài rồi nhíu mày khi nhìn thấy xe của Pete vẫn đậu trước nhà.
Kao mỉm cười ngay lập tức vì cậu đã có lý do để không cho Nont đưa mình đi nữa.
"Đến mức độ ngồi đợi trong xe luôn à? Hừ!"
Nont cười nhạt khi mở cổng rồi khoanh tay đứng nhìn Pete vẫn còn ngồi trong xe. Mọi khi Nont sẽ cười giả lả tỏ vẻ vô tội những khi trêu chọc Pete. Song ngay lúc này đây cậu cũng bực bội với Pete chẳng kém...Không muốn tin là người bốc đồng như Pete lại có thể nhẫn nại đến mức ngồi đợi Kao trong xe những mấy tiếng đồng hồ.
"Không cần mất công đưa đi nữa rồi." Kao nhún vai với cậu.
Nont nhìn thấy nụ cười của Kao liền cảm thấy đau trong lòng một cách khó nói. Dù cậu thừa biết mình không có quyền giữ Kao lại, nhưng tay cậu đã hành động nhanh hơn suy nghĩ. Kao cách xa cậu chưa được 3 bước, cậu đã giữ tay đối phương lại rồi.
Chính điều đó đã làm cho người nào đó đang ngồi đợi trong xe lập tức mất hết sự kiên nhẫn.
Pưng!
Pete mở cửa rồi nhanh chóng bước xuống. Tiếng mở cửa xe vang lên đã nói rõ sự không hài lòng. Cậu đi tới đứng đối mặt với Nont. Kao lúc này đ�� rụt tay mình khỏi tay Nont.
Trước đó Pete không lái xe đến tiệm Blue Sky Café để đợi như đã nói. Cậu vẫn ngồi đợi Kao trong xe như thể sắp xảy ra chuyện nghiêm trọng đến mức phải chầu chực. Bởi cậu cho rằng thà ngồi trong xe đợi còn hơn là ngồi trong tiệm cà phê đợi rồi phải thấp thỏm không yên. Và giờ phút này cậu nghĩ mình thật sự đã quyết định đúng khi vẫn chờ đợi.
Bằng không có lẽ cậu đã không biết Nont dám cả gan quấy nhiễu Kao đến mức này.
"Có vấn đề gì à..."
Nont hỏi một cách gợi đòn vì nghĩ rằng đây là địa bàn của mình, nếu Pete gây sự cậu sẽ dễ dàng đổ thừa Pete ức hiếp hoặc đánh đập cậu. Và nếu lỡ cậu có bị đánh...Bố cậu chắc chắn sẽ không tha cho Pete.
"Tao nên hỏi mày mới phải, xem mày có vấn đề gì với tao mà đến nỗi phải ghẹo gan tao cho bằng được."
"Hới! Pete, bình tĩnh."
Kao vội vàng đi tới giữ tay Pete lại không cho xảy ra chuyện ẩu đả. Cậu biết Pete đã nhẫn nhịn từ lâu. Sở dĩ hôm nay Pete mất kiên nhẫn có lẽ là vì thấy Nont tiếp cận cậu quá mức. Cậu nghĩ có lẽ Nont cố tình để Pete thấy vì khoảng thời gian vừa rồi, càng làm Pete tức nhiều bao nhiêu Nont lại càng trông có vẻ thỏa mãn bấy nhiêu.
"Tức đến vậy luôn à...Em vẫn chưa kịp làm gì đâu đấy."
Nont đứng đút tay vào túi quần nhìn Pete một lượt từ đầu đến chân như muốn đánh giá đối thủ. Pete biết đối phương cố tình chọc tức cậu. Nhưng thật sự là không thể nhịn được khi bị một đứa con nít vắt mũi chưa sạch coi thường như vậy. Nếu không phải vì nếu xảy ra chuyện phiền phức với thằng nhóc này sẽ làm liên lụy đến Kao và mẹ của Kao ấy mà...cậu không đời nào nhẫn nhịn để cho thằng nhóc này mạnh miệng với cậu đến mức này đâu.
Cậu đã khiến nó chảy máu miệng từ lâu rồi!
"Nếu anh nhìn thấy cảnh lúc tụi em học bài chắc là còn vui hơn nhiều."
Dù vô cùng tức nhưng Nont không hề thể hiện mà chọn cách đáp trả bằng vẻ cợt nhả. Cậu nhìn Kao đầy mờ ám vì biết cậu càng thể hiện ra mình hứng thú với Kao nhiều bao nhiêu thì Pete càng tức điên lên bấy nhiêu.
"Má anh Kao mềm thật đấy. Người cũng thơm. Hơn nữa mặt còn..."
"Thằng nhóc khốn kiếp!"
Pete xông tới túm cổ áo Nont như thể toàn bộ sự nhẫn nhịn đã hoàn toàn sụp đổ. Cậu cố đếm từ 1 đến 10 trong lòng nhưng lần này đã quá mức chịu đựng rồi. Nont chọc tức cậu, nói bóng nói gió cậu cũng chẳng thèm chấp làm gì, đằng này lại còn nói giống như là đang uy hiếp người khác mà không hề thấy ngượng miệng. Không phải chỉ với Kao mà với bất cứ ai Nont cũng không nên nói như vậy!
"Sao anh Kao bảo anh Pete với anh Kao chỉ là bạn thôi mà. Em chỉ nói vậy, tại sao phải tức chứ?" Nont phá ra cười một cách thích thú. "Nếu anh Pete biết em đã xin được theo đuổi anh Kao thì... anh Pete sẽ làm gì tiếp ạ?"
Nont cười gợi đòn trong khi Pete thì đang giận đến mức máu dồn lên đến mặt.
"Đủ rồi Pete, đừng điên theo nó."
Kao lao đến gỡ tay Pete ra sau khi nhẫn nhịn lắng nghe một lúc lâu. Pete nghe giọng Kao liền cố gắng tĩnh tâm lại rồi đẩy Nont một cái. Cậu phải dùng hết sự kiên nhẫn của mình để đè nén cơn giận dữ xuống.
"Cho đến khi thi thì anh Kao còn phải đến dạy học cho em lâu. Nếu ngày nào đó anh Pete và anh Kao hết thân nhau, em cũng xin lỗi khi vượt mặt anh Pete nhé. Nhưng mà cũng không trách được ....khi cơ hội là của em rồi."
"Mày đúng là láo toét thật mà." Pete kiềm chế cơn tức giận lại rồi cố gắng xoay chuyển thế trận. "Mày cũng chỉ là đồ giỏi bám sau lưng bố...Nếu không có bố mày chống lưng thì có lẽ mày cũng chỉ là một thằng oắt con."
Lời nói của Pete giống như cây kim sắc nhọn chọc thẳng điểm yếu của đối phương. Nont từ vị trí là người ở thế thượng phong, ung dung chọc tức cậu mà không nể nang gì....bắt đầu biểu hiện ra thái độ hoàn toàn trái ngược.
Nont cuộn chặt tay, mặt đỏ bừng và trừng mắt nhìn cậu một cách căm phẫn. Khi Pete biết mình đang xoay chuyển thế trận thành người "nắm game", cậu c��ng bình tĩnh hơn dù có tức giận với Nont đến mức nào đi chăng nữa.
"Đến nỗi mày định theo đuổi thằng Kao mà mày còn phải núp sau lưng bố, mày có nghĩ xem nếu không có bố mày...thằng Kao có muốn đến dạy mày không. Hừ! Không phải chỉ mình thằng Kao, ai mà muốn quen với thằng nhóc láo toét tính tình khốn nạn như mày!"
"Thằng khốn!"
Nont hét về phía Pete rồi lao tới túm cổ áo Pete. Pete đẩy ra một cách điềm tĩnh. Tuy nhiên, Nont đang nổi cơn thịnh nộ nên không chịu buông một cách dễ dàng. Cậu xông vào đánh Pete, nhưng Kao đã đứng ra cản trước.
Bụp!
Nont tức đến mức máu lên tới mặt và không còn bình tĩnh để kiềm chế nổi cảm xúc. Cậu đẩy Kao lúc này đang cố gắng can ngăn không để cho xảy ra chuyện khiến Kao lùi bước về phía sau đụng trúng mấy chậu cây gần đó và suýt nữa mất thăng bằng mà ngã dúi dụi. Pete thấy Nont làm Kao bị thương thì càng tức điên đến mức muốn dạy dỗ Nont mấy đấm. Song cậu biết nếu làm vậy thì càng tiếp tay cho Nont. Vậy cho nên cậu đành chọn cách đáp trả Nont bằng một nụ cười khinh bỉ giành cho đối phương.
"Thằng ranh con..."
"Mày câm miệng!"
Nont tức đến mức đỏ mặt tía tai rồi lao tới túm cổ Pete một lần nữa, nhưng Pete nhanh chóng tự vệ được vì đã từng trải qua những cuộc ẩu đả nghiêm trọng nên đương nhiên có kinh nghiệm đá đấm hơn Nont rồi.
Nont lùi về phía sau vài bước. Cậu trừng mắt nhìn Kao với vẻ hận thù.
"Oắt con như mày đừng có mơ mà đấu được với tao. Quay về mà núp sau lưng bố mày như trước đi."
"Tao sẽ méc với bố tao tụi mày là gay! Bố tao chắc chắn sẽ giải quyết tụi mày!"
"Muốn nói thì cứ nói. Nói ra thì được cái gì nào? Nói ra thì thằng Kao sẽ thích mày à...?"
Nont giận đến run người. Cậu không cãi được Pete một câu nào. Sự căm phẫn đang tích tụ trong lòng đã khiến cậu lao vào tấn công Pete. Cậu đấm vào mặt Pete nhưng đối phương đã chụp nắm đấm của cậu, không những thế còn đấm lại cậu.
Bụp!
Nont cảm giác như xương cốt mình gần như vỡ vụn khi bị Pete vung một cú đấm thật mạnh vào giữa mặt. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh và lau máu ở khóe miệng trong khi quay đầu nhìn Pete đang chỉ vào mặt cậu.
"Tụi tao có là gì thì cũng là chuyện của tụi tao! Không cần mày chõ mũi vào!"
Pete hét lớn rồi đi tới chụp lấy cổ tay của Kao kéo cậu đi theo mình ra xe. Kao vẫn đang đau dưới mắt cá chân nhưng cũng cố đi theo nhanh chất có thể vì không muốn cả hai gây sự với nhau nữa. Chẳng bao lâu sau, xe của Pete lăn bánh đi vì nếu còn tiếp tục đấu khẩu, bố của Nont về mà nhìn thấy thì sẽ càng to chuyện hơn.
Cả hai đều không quan tâm Nont vẫn đang đứng nhìn bọn cậu một cách thù hằn.
Cặp mắt phẫn nộ đó báo hiệu rằng Nont sẵn sàng phá hoại bọn họ bằng mọi giá.
Chuyện chắc chắn không chỉ kết thúc như vậy đâu!
"Mày đúng thật là không thoát khỏi chuyện đánh đấm thật mà, Pete."
Kao lên tiếng sau khi Pete đã lái xe khỏi nhà Nont được một lúc và tâm trạng có vẻ cũng bình tĩnh hơn. Nhưng thật sự thì Kao cũng không muốn trách Pete vì cậu biết Nont cố tình chọc tức để gây sự với Pete từ lâu rồi.
Nhưng mà...Kao thật sự không thể không lo lắng.
Pete đã đấm vào mặt Nont, nói những câu khiêu kh��ch Nont và Nont cũng rất tức giận vì bọn cậu. Quan trọng là Nont đã biết hai người bọn cậu quen nhau với tư cách gì. Kao không muốn đoán là Nont có đi méc với hiệu trưởng hay không nữa.
Một mình cậu gặp phiền toái thì chẳng nói làm gì, quan trọng là mẹ cậu kia kìa!
Từ nay, chuyện cậu và Pete quen nhau với tư cách người yêu có lẽ sẽ không còn là bí mật nữa. Có lẽ cậu sẽ phải công khai chuyện này cho mẹ biết và chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận tất cả hệ lụy kéo theo sau đó. Nhưng điều Kao lo lắng hơn cả đó chính là nếu hiệu trưởng bài xích cậu đến nỗi có định kiến với mẹ cậu thì nó có thể ảnh hưởng đến công việc của mẹ luôn không chừng.
Càng nghĩ Kao lại càng phiền muộn khi mọi chuyện ngày càng xấu đi...
"Mày bảo tao phải nhịn làm sao đây? Mày xem thằng khốn đó nói đi! Uy hiếp mày thấy mẹ." Pete nói một cách bức xúc. Dù đã bình tình hơn một chút nhưng cứ nhớ tới ánh mắt, lời nói và điệu bộ của Nont là cậu lại bực mình không thôi.
"Làm như mày chưa bao giờ nói như thế với tao vậy."
"Thế tao có phải người yêu mày không vậy? Với cả tao cũng không có ăn nói mất dạy trước mặt người khác như vậy." Pete bao biện cho chính mình. "Chết tiệt! Nhắc tới là thấy bực. Đáng lẽ tao nên đấm cho nó thêm 1, 2 cú nữa mới phải."
"Đừng có điên nữa, Pete. Chỉ nhiêu đây thôi chuyện cũng đã to lắm rồi."
Giọng nói đầy âu lo của Kao làm cho Pete bình tĩnh lại. Cậu nhìn Kao rồi im lặng. Không một ai lên tiếng tiếp...Chẳng phải Pete chưa bao giờ nhận thức được vấn đề mà là cậu nghĩ nếu Kao để Nont có được cái mình muốn, có thể nó sẽ làm gì đó hơn thế với Kao cũng nên. Người như Nont rất khó để đoán ra tâm tính, nhiều lúc còn giống bọn tự kỷ hay sao đó.
"Mày dừng xe làm gì vậy, Pete?" Kao hỏi khi đột nhiên Pete dừng xe giữa đường ở một khu vắng người và có thể đậu xe được mà không bị ai mắng là cản đường cản lối.
"Nói chuyện trước đã."
Pete trầm giọng nói rồi quay sang nhìn Kao khiến đối phương không đoán ra được tâm tình.
"Tao biết tao nóng tính và lại khiến mày phải bận lòng nữa rồi." Pete nói một cách điềm tĩnh như thể đã lấy lại được bình tĩnh và kiềm chế được cơn giận dữ của bản thân...Cậu đưa tay ra nắm tay Kao. "Nhưng mày cũng quá bình tĩnh khi nhẫn nhịn để cho thằng nhãi ranh đó trêu ghẹo. Rồi nó sẽ nghĩ nó làm đúng, tương lai lại làm những chuyện mất dạy như vậy với người khác nữa."
"Tao biết nhiều lúc sự nhẫn nhịn của tao cũng làm cho mày phiền lòng không ít. Nhưng là tao lo sợ."
"Không cần giải thích đâu. Tao biết lý do của mày mà." Pete thở dài. "Nếu không thì tao sẽ không nhịn đến tận ngày hôm nay đâu. Còn từ giờ trở đi...cái gì xảy ra thì cứ để cho nó xảy ra. Mấy ngày nữa là biết thằng Nont nó muốn sao thôi mà."
"Tao thật sự căng thẳng đó."
"Thôi nào. Chuyện nghiêm trọng hơn thế này tụi mình cũng đã cùng nhau vượt qua rồi. Chuyện này rồi cũng sẽ trôi qua thôi."
Pete mỉm cười trấn an...Nếu Nont đem chuyện của cậu và Kao méc lại với hiệu trưởng, mấy ngày nữa thôi sẽ đến tai mẹ và hai người bọn cậu thôi. Nếu Nont còn chưa nói với hiệu trưởng thì Kao lại phải tiếp tục dạy cho Nont như cũ.
Nhưng lần này Pete sẽ không để cho Kao dạy học ở ngôi nhà đó nữa. Hoặc nếu thật sự bắt buộc phải đi, cậu sẽ vào trong đợi. Đừng tưởng người như Pete sẽ để cho Nont đơn phương chọc ghẹo mình.
Thằng nhóc đó biết về cậu quá ít rồi!