App herunterladen
90% Sợi chỉ đỏ- Until We Meet Again / Chapter 9: chương 8

Kapitel 9: chương 8

Nắm chặt tay nhau

"Phi! hôm nay vừa tròn một năm mình hẹn hò!!!"

Yêu thương nhau

"Em yêu P'Korn na"

Bên cạnh nhau

"Anh đang làm gì thế!!!"

Và rồi...Rời xa nhau

--------------------------------------------------------------

"P'Dean?!?"

Chủ nhân của cái tên giật mình, hai mắt chớp liên hồi khi phát hiện người yêu đã tới bên cạnh từ lúc nào không biết. Cậu nhóc đặt hai bàn tay vào gò má, gương mặt hiện lên sự lo lắng. Dean mỉm cười, dang rộng hai cánh tay vòng qua eo, ôm ghì lấy cậu. Anh vùi mặt vào lồng ngực đối phương, hít hà mùi hương cơ thể rất đỗi thân quen ấy.

"Parm đừng đi đâu cả nha?" Trong giọng nói có đôi phần run rẩy.

Parm ngạc nhiên trước hành động như một đứa trẻ của người đàn ông lớn xác. Cậu ôm người yêu vào lòng, xoa đầu nói

"Em có thể đi đâu được..." tiếp tục ôm chặt hơn "...khi mà nơi này, em có anh."

Dean ngước gương mặt đẹp đẽ, hai mắt nhắm lại, chu môi yêu cầu một cái hôn từ cậu nhóc. Đôi môi họ tìm đến nhau, vừa âu yếm, vừa mạnh bạo.

"Dù có chuyện gì xảy ra..." Dean vươn tay vuốt ve gò má, dừng lại ở vết bớt nơi thái dương "hãy nhớ rằng có anh bên em, nghĩ về anh, được không?"

"Parm sẽ nghĩ tới anh đầu tiên" Cậu nhóc bày trò trêu ghẹo, xong lại la thất thanh khi Dean ôm chặt xoay cậu vài vòng. Hai người cứ thế ôm nhau một hồi lâu rồi mới rời tới ghế sofa trước tivi.

Parm dựa cả người vào lồng ngực ấm áp của Dean, trong cái ôm mạnh mẽ của anh cùng nhau xem một bộ phim truyền hình yêu thích. Khi đói, họ chỉ việc hâm lại thức ăn Dean đã mua từ sáng. Khi muốn, Parm chỉ cần yên vị trong lòng để Dean đút kem cho ăn. Khi buồn ngủ, họ chỉ cần trao cho nhau nụ hôn rồi vùi mình vào sofa là đủ.

Chỉ cần hai người họ bên nhau như thế, không khí bỗng chốc trở nên đầm ấm. Có điều, trong ký ức của Korn và In, chuyện như vậy không hề tồn tại. Lúc nào cũng phải giấu diếm gia đình về mối quan hệ của hai người, nên họ không thể cùng nhau xem phim, không thể cùng ngồi ăn với nhau một bữa. Đối với hai người đó, chỉ cần tranh thủ một khoảng thời gian gặp nhau dù là ít ỏi, cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.

--------------------------------------------------------------

Buổi sáng ngày chủ nhật, Dean đứng đợi dưới sảnh khu căn hộ của Parm sau khi báo với cậu là anh sẽ tới. Parm trông có vẻ bồn chồn, cả đêm hôm qua cậu không sao ngủ được nên bây giờ hai mắt không nhanh nhẹn như mọi ngày. Mẹ Parm có nói rằng em họ sẽ là người đến đón cậu, nhưng sự thật thì Parm chưa từng gặp người anh em đó, dù chỉ một lần. Dean vì lo lắng cho Parm mới quyết định tới đây, chờ cho tới khi cậu nhóc đi xuống.

"Tay em lạnh lắm" Người đàn ông trẻ dịu dàng nắm tay Parm.

Cậu mỉm cười, cảm thấy có đôi chút xấu hổ. Parm cúi đầu chăm chú nhìn xuống bàn chân thừa nhận

"Em chưa từng gặp qua em họ, chú họ và cả ông nội. Dù mẹ có nói em đã từng gặp ông từ khi còn nhỏ, nhưng sự thật em không còn nhớ được gì."

"Đều là người nhà của em, sẽ không có chuyện gì đâu" Dean xoa đầu cậu nhóc, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán xua đi những lo âu. Parm giật mình lùi lại, nhắc cho anh người yêu hư hỏng đang nhún vai mỉm cười, đ��y là nơi công cộng chứ không phải trong phòng cậu nha.

"Em chỉ sợ vì không quen ai hết" Cậu nhóc lắc lắc tay người yêu nghịch ngợm. Thật muốn mang P'Dean đi cùng, nhưng như thế hơi sượng cho cậu khi mang người yêu đồng giới tới gặp gia đình của ba sau suốt quãng thời gian hơn chục năm xa cách.

"Số điện thoại của anh cài đặt ở phần quay số nhanh mà, đúng không? Có chuyện gì, gọi cho anh. Anh đợi Parm ở nhà". Dean nhắc lại những điều này cho cậu nhóc. Dường như Parm đã suy nghĩ quá nhiều, nghe những lời đó, cậu thả lỏng đôi chút. Parm liên tục nhìn đồng hồ khiến Dean bật cười.

"Khi nào năm học kết thúc, kỳ nghỉ đó chúng mình tới Mỹ nha. Anh xin mẹ rồi"

Câu nói làm Parm ôm trầm lấy cánh tay người yêu, vẫy đuôi ngoan như một chú cún "Thật nha, P'Dean".

"Thực ra anh đã nói với ba mẹ, họ nói họ muốn cùng đi. Từ chối người lớn đâu có được. Cả ngoại cũng có thể sẽ đi cùng". Dean vừa cười vừa nói, Parm há hốc mồm kinh ngạc.

"Phi Anh, Alin nữa...À không, Mẹ nữa?" Gia đình của người yêu cậu sẽ cùng cậu về Mỹ ư?

"À thì người nhà anh nói, họ thích em rất nhiều và cảm thấy nên có một phần trách nhiệm" khuôn mặt Parm đỏ bừng khiến Dean cười hạnh phúc. Anh nhớ lại những lời Ngoại nói với mình khi anh gọi cho bà nói về dự định của ba mẹ đối với Parm. Ba anh biết, dù gì Ngoại cũng là bậc trưởng bối của gia đình nên ông muốn cả Ngoại cùng sang gặp gia đình của Parm tại Mỹ.

Còn một điều nữa Dean muốn nói với Parm, anh định thay đổi họ của mình về họ của Ngoại, là 'Chatpokin' bởi vì gia phả của gia đình này, tới IN là kết thúc. Anh không muốn họ của người Korn yêu biến mất trên đời. Nhưng đây sẽ là điều ngạc nhiên anh muốn để dành cho Parm về sau.

"Đã qua giờ hẹn 15 phút rồi" Parm phàn nàn. Chờ quá lâu khiến cậu trở nên sốt ruột "mẹ không có đưa em số".

Cậu định bụng gọi cho Mẹ để hỏi, nhưng chợt nhớ ra lúc này bên Mỹ đang là giờ khuya, không tiện cho lắm.

"Một tiếng nữa người đó không tới, anh sẽ trở em về nhà anh" Dean nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự nham hiểm, không giống như cái cách anh đang trấn an cậu nhóc. Parm không biết người họ hàng của mình có tới hay không nên đồng ý với đề nghị đó của Dean, dù sao cậu cũng nhớ P'Anh lắm.

"À, anh tới đây một lúc rồi, nhưng thấy hai người nói chuyện với nhau nên không tiện làm phiền."

Giọng nói của một ai đó vang lên phía sau, Parm giật bắn. Cậu lập tức quay về phía phát ra tiếng nói, khuôn mặt hốt hoảng.

Người đàn ông cao ráo, thanh mảnh nhìn họ mỉm cười. Đôi mắt người này sáng cực kỳ, nụ cười vẫn thường trực trên môi trước cái nhìn kinh ngạc của cả hai chàng trai. Cặp lông mày nhếch cao, cất giọng lần nữa

"Xin chào, em họ. Đã đến lúc để em gặp chú của mình rồi"

"..."

"PHI SIN!!!!!!"

--------------------------------------------------------

Chiếc xe hơi thể thao hai cửa lướt em ru trên đường quốc lộ. Parm cứng ngắc ngồi bên cạnh ghế lái, không dám hé răng nửa lời. Cậu vừa bất ngờ vừa sợ hãi. Parm liếc nhìn người lái xe một lần nữa, thoạt nhìn vẻ bề ngoài của hai người khá giống nhau, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy giữa họ chẳng có điểm chung nào hết.

Đặc biệt là vẻ nam tính đầy sức hút của anh.

Không biết có phải biểu hiện của cậu quá lộ liễu hay không, khiến người kia bật cười đẩy cặp kính mắt lên hỏi

"Ngạc nhiên lắm hả?"

Parm chỉ gật đầu. Lúc nãy, P'Dean còn không dám tin, nhưng sau khi thấy thái độ nghiêm túc của P'Sin, Dean mới để Parm đi cùng người này.

"Anh biết trước Parm là em họ của anh rồi?"

Người đàn ông lớn tuổi hơn tiếp tục lái xe ra phía ngoại ô thành phố. Điểm hẹn là một nhà hàng nhỏ, nơi anh và ba anh muốn Parm ăn một chút gì đó trước để giảm bớt sự lo lắng và hồi hộp.

"Anh biết từ khi nào ạ?"

"Uhm.." Đối phương tỏ vẻ suy nghĩ "trong thang máy, khi em nói cho anh số phòng, vì đó là căn hộ được mua cho em gái anh"

"Oyyyy, suốt từ hồi đó. Vậy sao không nói cho em?" Parm ỉu xìu. Người anh hàng xóm đã quen biết một thời gian, thậm chí từng ghé sang nhà nhau, hóa ra lại là anh họ cậu.

Gương mặt Sin quyến rũ sau cặp kính mắt, mái tóc đen bồng bềnh, buộc túm một chỏm nhỏ đằng sau gáy, chiếc cổ gợi cảm đến nỗi Parm phải nuốt nước bọt mỗi khi nhìn vào. Anh mở nhạc lấp đi bầu không khí im ắng trong xe, ngón tay trên bánh lái gõ nhịp theo giai điệu bài hát.

"Ba anh mua hai căn trong khu chung cư đó, căn rộng hơn mà em đang ở bây giờ lúc đầu định cho anh và em trai anh ở, còn căn nhỏ hơn bên cạnh là cho đứa em gái. Nhưng sau khi anh tốt nghiệp, anh muốn mua lại nhà từ ba. Em trai anh muốn thi vào trường Đại học ở tỉnh khác, em gái chưa đủ tuổi sống một mình vậy nên thừa ra một căn. Rồi mẹ em gọi điện, nói Parm đã thi đậu vào trường Đại học trong thành phố và đang cần kiếm một căn hộ nên ba anh đã đề nghị mẹ cho em tới đó với lý do có người ở sẽ tốt hơn là để trống căn nhà." Sin từ từ giải thích cho cậu nghe.

"Vậy nên....gián điệp của mẹ là P'Sin sao!!!" không ngạc nhiên khi mẹ cậu biết mọi chuyện về Dean và những gì xung quanh họ.

"Đổi lấy bộ sưu tập giày từ Mỹ" Sin tự hào thừa nhận, không quan tâm cảm xúc cậu nhóc lúc này ra sao.

"Anh mà nói với Parm ngay từ đầu có phải đáng tiếc không" Sin với tay sang xoa đầu cậu nhóc, còn Parm chỉ còn cách khóc thầm trong bụng.

"Nếu biết trước anh là anh họ của Parm, thằng Dean dám đè em chắc, na Parm"

"hả....Ehhhhhhhhhhhhh" Parm đỏ bừng mặt hốt hoảng "Sao...sao Phi biết?"

Parm dán chặt người ra sau ghế, ôm ba lô trong lòng, giấu mặt vào.

"Tường nhà có thể đủ dày không cho âm thanh lọt qua, nhưng cửa kính ngoài ban công thì không làm được điều đó. Thật tình cờ, tối nào anh cũng hút thuốc ngoài ban công."

Oaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Nội tâm gào thét, Parm cúi gằm, hai tay bấu đầu gối đến nhăn nhúm, khắp cả người đỏ bừng như lửa đốt.

"Aww, thằng Dean không nói cho em, thuốc do anh mua sao?" Sin ngạc nhiên, rồi tiếp tục giải thích cho Parm, khi người yêu của cậu nhóc đi mua đồ ăn sáng, chính anh là người treo túi thuốc trước cửa phòng.

"Không nói ạ" tới mức này, Parm bưng hai tay ôm kín mặt, chỉ muốn khóc mà. Sao P'Dean không nói gì hết, cậu cứ mặc định rằng Dean đã mua chúng chứ. oOyyyyyy, chết đi cho rồi!!!!!!

"Dean không mãnh liệt quá đó chứ, không sốt chứ?" Mặt Parm ngang như xác người chết, khiến người hỏi cảm thấy không yên tâm mà sờ trán cậu kiểm tra.

"Không không... không mạnh, không sốt" Parm đáp ngay lập tức, chỉ sợ P'Sin sẽ xử tội Dean.

"Vậy tốt. Lần sau em la to như vậy mà nó còn không dừng lại, anh chắc chắn sẽ trèo qua ban công vào phòng đó nha" Sin nói với thái độ rất nghiêm túc, Parm chỉ biết nuốt một ngụm nước bọt. Là con cả của gia đình, Parm không biết cảm giác có anh trai bao bọc là như thế nào. Cách cư xử này của P'Sin khiến cậu thấy ấm áp kỳ lạ, một cảm giác thật khó giải thích.

"P'Sin...Ba anh là người như thế nào?" Dần thích ứng được bầu không khí giữa hai người, Parm bắt đầu muốn tìm hiểu nhiều hơn. Cậu thực sự không tưởng tượng được cha của anh họ là người như thế nào. Nếu người chú này cũng giống như ba của cậu thì tốt biết mấy. Ba cậu là một người giản dị, luôn hết lòng vì con cái.

"Ba anh là một cựu cảnh sát, một người chỉ huy, một người khó tính, cứng nhắc hơn quân luật, với con cái, lúc nào cũng càu nhàu". Sin nói một tràng những suy nghĩ về ba, anh thực sự không ưa chính ba mình "Một ông già kỳ quái".

Sin rẽ vào một nhà hàng, điểm hẹn của ba người trước đó. Đậu xe xong xuôi, anh liếc sang cậu nhóc ngồi bên cạnh, khuôn mặt cậu nhóc đã trắng bệch ra rồi.

"Nhưng ông ấy là người lý trí, yêu gia đình và sẽ là một người chú tốt bụng, thật đó."

Sin xoa đầu cậu nhóc, bật cười khi nhìn khuôn mặt lúc này của Parm. Cậu nhóc bị dọa ngây người tới giờ vẫn chưa theo kịp "Vào đi, gặp ba anh".

Parm vuốt lại mái tóc rối, nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại. Những lời nói của người yêu xoay mòng mòng trong đầu

Đừng sợ, sẽ ổn thôi Parm. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh em.

Parm mở mắt, bước xuống xe, không do dự tiến vào bên trong nhà hàng.

-----------------------------------------------------------

Quán trà "FOREVER TEA", nằm ngay tại trung tâm khu mua sắm Siam, thường mở cửa lúc 11 giờ sáng, nhưng hôm nay mới 10 giờ nó đã bất ngờ đón một vị khách, người hiện giờ đang ngồi nói chuyện với chủ quán ở tầng hai.

"Sin là anh họ của Parm?!?" Sorn nhíu mày. Vậy là anh cũng chỉ mới biết chuyện này.

"P'Sin không nói gì với anh sao?" Dean ngồi trước mặt Sorn trông vô cùng căng thẳng, hai bàn tay đan chặt vào nhau đặt trên mặt bàn, đôi mắt màu ghi xanh đẹp đẽ ngập tràn n���i âu lo.

"Thì thường anh đâu có quan tâm tới gia đình của Sin, nhưng anh không hiểu, sao cậu lại bất an như vậy?" Sorn pha một cốc trà lạnh, cho lên môi nhấp thử rồi rót ra một chiếc ly trong suốt, đẩy tới trước mặt người đối diện, để cậu giải tỏa bớt những nhộn nhạo trong lòng.

Dean chăm chú nhìn làn hơi lạnh ngưng tụ trên chiếc ly, chắp nối những nghi ngờ của mình trước đó. Thực ra Dean đã từng có suy nghĩ, cha của Parm có mối liên kết nào đó với Korn, nhưng họ của Parm 'Triwwinit' lại không để lại cho anh ấn tượng gì. Điều đó làm anh từ bỏ suy nghĩ ấy, nói cách khác, anh không nhớ chính xác họ của Korn, phần ký ức đó quá mơ hồ.

Nếu nghe lại họ đó một lần nữa, biết đâu Dean sẽ nhớ ra.

"P'Sorn...Họ của P'Sin là gì?" Người đàn ông trẻ bất ngờ hỏi. M��c dù ký ức của anh lúc này đang mờ mờ ảo ảo như ly nước trước mặt, nhưng anh không muốn mãi mơ màng như vậy.

Sorn đặt một chiếc ly rỗng xuống bàn, tự rót trà cho bản thân.

"Ủa, cậu chưa nghe bao giờ sao? Ba của Sin thường xuyên xuất hiện trên tivi đó."

Làm sao một người có thể nhớ được tên của một người mà họ không quen biết?

"Em không biết."

"....Họ của Sin là..."

------------------------------------------------------------

"Em không sợ anh sao?"

"Sao phải sợ anh? anh là ma chắc?"

"Nếu em biết họ của anh, em sẽ không nói vậy."

Korn thở dài, anh đã mệt mỏi với việc chứng kiến mọi người hết lần này đến lần khác phản ứng giống hệt nhau mỗi khi biết được anh là ai.

Người nghe níu lấy cổ anh "Sao lại không biết"

Nở một nụ cười hỏi lại "chà, tên đầy đủ của anh là Korn Ariyasakul, đúng chưa?"

------------------------------------------------------------

Họ của Sin là Ariyasakul....

[Choang]

Ly trà trên tay Dean rớt xuống, vỡ vụn thành từng mảnh, dòng nước màu nâu vàng đổ lênh láng khắp sàn. Sorn hoảng hốt đứng vụt dậy

"Dean!! Hey! sao vậy?"

Người bạn thủa thiếu thời của anh đang ôm đầu, cặp lông mày đen nhánh nhíu chặt, khắp hai bên thái dương nổi gân xanh.

"Đầu em...đau quá..."

Cơn đau như khiến đầu anh muốn nổ tung, Dean vô thức ngậm chặt quai hàm, cả cả thể vặn vẹo thống khổ. Những ký ức bị vùi sâu thoát ra cùng một lúc như muốn phá nát cơ thể này của anh mà hình thành một cơ thể mới. Sự thật bấy lâu nay anh tìm kiếm, tưởng chừng như vô hình bỗng trở nên rõ nét.

Vậy ra đây là lý do vì sao khi P'Sin giúp anh điều tra thông tin về Korn và In, lại không cung cấp cho anh bất cứ thông tin nào về Korn, đó là bởi vì thông tin cố tình bị che đậy.

Ai là người che giấu toàn bộ sự thật? Có phải chính bản thân P'Sin? Rồi hôm nay Parm tới gặp chú, sẽ như thế nào?

"Thằng quần! Miệng cậu chảy đầy máu rồi, mau tới bệnh viện" Sorn vội vã tới đỡ Dean, la hét kêu nhân viên tới giúp.

"Parm..." Dean thì thào giữa hơi thở ngắt quãng, giọng nói run rẩy. Anh thực sự lo sợ, Parm sẽ không chịu nổi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Parm lên cơn hô hấp gấp? Nhất là khi cậu nhóc bị tác động tâm lý nghiêm trọng?

Intouch...đừng làm đau em ấy, đừng cướp đi mạng sống của em ấy.

"Bình tĩnh, được rồi, không sao hết, hey"

Khi người đàn ông cao lớn được đưa lên xe cứu thương, Sorn lập tức theo cùng tới bệnh viện gần nhất.

Đừng chia rẽ chúng tôi thêm một lần nào nữa...

-----------------------------------------------------------

Cậu nhóc nuốt nước bọt, lưng thẳng tắp, thân hình cứng đờ, chống chọi đối diện với người đàn ông trước mặt, vẻ ngoài còn quá trẻ so với tuổi ngũ tuần.

"Ba, sao nhìn thằng bé nghê vậy?" Sin ngồi bên cạnh, cảm nhận được cậu nhóc vẫn còn bị đau, và khi cha của anh phát hiện ra điều gì thú vị, ông sẽ chăm chăm nhìn người đó như thế này.

"Ta đã không gặp cháu của mình hơn mười năm rồi, nhìn không được sao?" Chất giọng cực trầm gằn xuống như thể áp đảo người con trai, đôi mắt sẫm màu vẫn nhìn Parm không dứt.

"Errrrr...." Parm dường như không hiểu "...chú"

"Gọi ta là chú Krit. Con nhìn rất giống mẹ. Bà ấy không đến được sao?" Người đàn ông lầm bầm, gương mặt chẳng hề biến sắc khi dựa lưng ra sau ghế.

Cha Parm mất khi cậu mới lên mười, từ rất lâu rồi, không có ai nói với Parm, cậu có gương mặt giống ba hay giống mẹ. Riêng đối với Phoom, mọi người luôn nhận xét đứa em trai này của cậu giống mẹ. Vậy nên tựu chung lại, làm sao cậu biết được cả hai đứa không ai giống ba?

"Thả lỏng đi, chú không ăn thịt con. Chúng ta gặp nhau ở đây trước để tìm hiểu nhau trước khi con tới gặp ông Nội" Chú Krit nhếch miệng cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt hiện ra khiến ông càng trở nên dữ dằn "lần cuối ta gặp con, là ở tang lễ của ba con".

"Ehhh! Chú cũng tới dự đám tang ạ?" Parm tròn mắt. Theo những gì cậu nhớ được, thì trong tang lễ của ba cậu không gặp người này.

"Tất nhiên, ta đến chứ. Suy cho cùng, nó vẫn là em trai ta. Còn có những người khác, kể cả ba mẹ ta cũng tới viếng. Nhưng chúng ta thường không nói cho ai biết những việc mình làm". Ông đặt bàn tay to lớn của mình lên bàn, có vẻ người này thực sự là chú của Parm. Đôi mắt cậu sáng lên, cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi được đối xử như con cháu trong nhà.

"Thật tiếc" Cậu nhóc cảm thấy hối hận và muốn biết nhiều hơn về gia đình của ba "Mẹ không nói cho con về gia đình của ba, con muốn biết cũng không dám hỏi" Parm cầm cốc nước trong tay xoay đi xoay lại. Khi người chú vươn tay xoa đầu cậu, một cảm xúc lạ lẫm chưa t��ng có mang theo một chút gì đó ấm áp khiến Parm nhớ tới người ba đã mất cách đây rất lâu của mình.

Chú Krit cười "không có gì lạ cả, vốn dĩ ba con và ông Nội đã không hợp nhau. Ba con cứng đầu, khó bảo. Khi kết hôn, nó thậm chí đổi sang họ Ngoại."

"Tại sao ba con lại không thích ông Nội ạ?" Parm thực sự không hiểu, mâu thuẫn tới mức độ nào khiến ba cậu cắt đứt mọi liên lạc với chính cha mẹ ruột.

"Vì ông con gây nên cái chết của người mà nó kính trọng nhất" Mắt chú nhoà đi, Parm ngỡ ngàng chứng kiến, cậu bặm chặt môi, cảm thấy có lỗi khi khơi lại nỗi đau đó.

Người mà ba cậu kính trọng nhất...là ai?

"Nhưng mẹ con kể con nghe về chú" Parm đổi chủ đề để giảm bớt bầu không khí u ám "mẹ nói chú là người đặt tên cho con".

Chú Krit nhướn mày, chỉ tay vào chính mình ngạc nhiên hỏi "chú đặt tên cho con?"

Cậu nhóc gật đầu. "Pham có nghĩa là Sức mạnh. Tên em trai con, Phoom nghĩa là Miền đất"

Nghe thấy điều này, hai mắt chú Krit mở to, rồi mỉm cười đáp

"Để xem nào"

Parm thở phào. Nếu chú không nhớ việc đã đặt tên cho cậu thì thực sự rất mất mặt. Nhưng câu truyện không kết thúc ở đó.

"Chú là người đặt tên cho Phoom, còn Parm... có lẽ là người khác"

Krit nhắm mắt, hồi tưởng về quãng thời gian khi ông còn trẻ, về cái ngày anh em ông tranh cãi chẳng vì lý do gì.

-------------------------------------------------------------

"Tại sao gia đình mình lại đặt tên đồng âm cho chúng ta? Xấu hổ chết đi được."

Hai người đàn ông đồng loạt quay đầu về phía đứa em trai nhỏ, thằng bé vừa bước vào cửa đã lập tức phàn nàn.

"Thế thì sao, bình thường mà. Nó chứng tỏ chúng ta là anh em" Krit người đang nằm dưới sàn ngồi dậy trả lời. Em trai cậu mới 15 tuổi, thằng bé đang bước vào giai đoạn ẩm ương của tuổi dậy thì.

"Chẳng ngầu gì hết. Sau này có con, em nhất định không ��ặt tên chúng như vậy" Kann, đứa con út của gia đình Ariyasakul vùng vằng quẳng ba lô xuống sàn rồi đi tới chỗ người anh cả.

"Anh, sao lúc nào cũng chăm đọc sách vậy?" Cậu thực sự không hiểu, những cuốn sách chi chít chữ tiếng anh ấy có gì thú vị? Nó hay ở chỗ nào?

Người anh lớn không đáp, chỉ nhếch khoé môi thay cho cậu trả lời.

"Hừm, xem nào. Sau này mày có con, anh muốn đặt tên cho cháu anh nha" Krit kéo đứa em nhỏ ngồi xuống sàn, vò mái tóc nó rối tung

"Oyyy, làm sao em biết được, lỡ anh định đặt cho con em cái tên như con gà thì sao? Đợi đã, anh phải nghĩ tên trước đi." Cậu em út lập tức tỏ ra nghiêm túc. Nghĩ đến tương lai người anh hai đặt tên cho con mình, thật không công bằng.

"Parm" (Pham)

Cả Krit và Kann cùng quay đầu về phía giọng nói phát ra. Người anh cả đã gấp sách đặt xuống bên cạnh. Đôi mắt quyến rũ của anh dừng lại ở chỏm đầu của hai đứa nhỏ.

"Hử?" Kann lặp lại như sợ mình nghe không đúng "Pham ạ?!?"

"Uh. Pham có nghĩa là sức mạnh. Con trai mày sẽ có đủ sức mạnh để đối mặt với mọi chuyện. Vậy nếu có con trai, hãy đặt tên nó là Parm."

Sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, sức mạnh để không bao giờ gục ngã, sức mạnh để theo đuổi ước mơ của chính mình.

"Hoyyy, Phi. Anh tranh với em hả? Thằng Kann, mày phải sinh hai đứa con trai nha. Anh sẽ đặt tên cho đứa kia. Tên là...P..P...vậy Phoom thì sao? Nghe được không? Nhưng mà lại đồng âm nữa rồi. ha ha ha"

Krit cười một tràng không dứt, khiến tâm trạng đứa em nhỏ tốt lên rất nhiều.

"Phi. Xấu tính. Cứ đợi đấy, em sẽ ��ặt cả hai cái tên đó cho mà xem!!!"

--------------------------------------------------------------

Chính từ câu truyện vô thưởng vô phạt hôm ấy, họ chẳng thể ngờ rằng đến một ngày, hai cái tên anh em họ bàn bạc với nhau thực sự trở thành tên của một ai đó.

Cái tên...mang ý nghĩa là sợi dây gắn kết giữa những người anh em ruột thịt trong cùng một gia đình.

"Chú?!?"Sin và Parm đồng thanh. Cả hai bọn họ đều không hề biết tới sự tồn tại của một người chú khác, nhất là với Sin, anh luôn nghĩ ba là con cả của gia đình."Ba có anh trai?" Sin ngỡ ngàng.Từ khi sinh ra tới giờ đã hơn 20 năm, thậm chí cha anh còn chưa hề nhắc đến chuyện mình có một người cháu họ hay những chuyện đại loại vậy.Krit cầm tách cafe đưa lên môi nhấp một ngụm, nhìn hai đứa trẻ phân vân, không biết n��n hay không nói cho chúng nghe chuyện này. Ông vuốt mái tóc đã ngả màu hoa râm. Hai bàn tay Parm đang giữ ly nước cũng bất giác run lên.Đôi mắt của chú Krit khiến cậu liên tưởng tới đôi mắt của ai đó mà cậu đã gặp từ rất lâu rồi. Nhưng không phải ba cậu...vậy thì là ai?

"Uh, ta có một người anh trai" Cuối cùng, chú Krit đã quyết định nói."Awww, vậy sao còn chưa gặp lần nào?" Sin nghi hoặc. Theo những gì anh biết, người em yêu quý của ba đã qua đời, chính tay ông là người đã hỏa táng cho Kann. "Ít nhất thì con cũng phải gặp qua một lần chứ".Krit vẫy tay gọi nhân viên nhà hàng tới tính tiền rồi đứng dậy, ra hiệu cho hai đứa nhỏ đi theo mình. Đôi mắt sắc sảo của ông hằn lên nỗi buồn và sự mệt mỏi"Người đó đã mất rồi..."Câu trả lời làm cả hai chàng trai sững sờ."...chết khi tuổi đời còn rất trẻ..." ông khàn giọng quay đầu nhìn hai đứa, đến cuối nặn ra một nụ cười "...anh em của ta, đã không còn ai nữa."Chết đi là một nỗi thống khổ, nhưng trở thành người duy nhất còn lại trên cõi đời còn đau khổ hơn cả cái chết.

------------------------------------------------------------Chiếc xe ô tô màu đen sang trọng rời bánh khỏi nhà hàng, người lái xe trong bộ đồng phục đưa ông chủ của mình của mình cùng với đứa cháu trai trở về nhà. Xe của Sin cũng được người khác lái hộ vì lúc này chủ nhân của nó đang ngồi sau Parm trên xe của ba sau khi cậu nhóc nhất quyết nài nỉ anh đi cùng.Câu truyện còn dang dở ở nhà hàng không còn tiếp tục nữa. Nhìn chú Krit im lặng trầm tư, Parm cũng ngồi im không nói. Trái tim tràn ngập nỗi lo âu đập m���nh, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cảm thấy vô cùng bối rối. Một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong tâm trí về một người mà cậu mới chia tay cách đây không lâu.Không sao hết, dù có chuyện gì xảy ra, hãy nhớ anh luôn ở đây. Nghĩ về anh, được không.P'Dean...Parm lập tức lấy điện thoại nhấn vào ứng dụng màu xanh, giật mình khi thấy tin nhắn của P'Dean- dù nội dung thì không có gì cả, nhưng lại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.[Dean: Parm đang ở đâu?]Tin nhắn mới được gửi, cậu vội vã trả lời mà không khỏi phân vân.[Parm: đang tới nhà P'Sin ạ]"Tới rồi!" Sin báo cho cậu nhóc ngồi ghế trước. Nghe vậy Parm nhanh chóng ngẩng mặt lên, đập ngay vào tầm mắt là cánh cửa sắt màu vàng đồng được chế tác tinh sảo đang tự động mở ra cho ô tô đi vào.Một căn biệt thự hai tầng lầu hiện đại và đẹp đẽ. Phía bên trái là gara, được phân thành từng ô riêng cho mọi người để xe thuận tiện. Parm vội bỏ điện thoại vào túi, không kịp nói thêm gì với người yêu.[Dean: Đợi ở đó, anh sẽ tới.]Căn nhà được xây dựng theo lối thiết kế hiện đại, cấu trúc rất đẹp mắt vì người con trai lớn của chủ nhà là một kiến trúc sư. Sin có giải thích thêm, do mấy năm gần đây căn nhà cũ bị xuống cấp nên anh phải dỡ bỏ và xây dựng lại toàn bộ, kết quả là tác phẩm như chúng ta thấy bây giờ. Parm theo chân người anh họ vào trong phòng khách, hơi tiếc vì hôm nay không gặp được đầy đủ hai đứa em của P'Sin."Phòng ông Nội phía đằng sau."Cậu nhóc gật đầu, theo chỉ tay của anh nhìn tới một hành lang nối dài ra phía sau của căn nhà. "Y tá nói ông vừa ngủ, một lát nữa chắc ông mới dậy. Em có thể đi tham quan ngôi nhà trước. Kia là phòng đọc và phòng làm việc của Ông. Parm vào đó có thể tìm vài cuốn sách trong lúc đợi". P'Sin chỉ vào căn phòng hướng đối diện. Parm phải thừa nhận, ngôi nhà có quá nhiều phòng đi.Ngồi nói chuyện với cậu thêm một chút, Sin xin phép vì có điện thoại. Anh lên tầng hai, để cậu ngồi lại một mình trong phòng khách với một tâm thế hết sức bồn chồn.Làm gì cho tới khi ông thức dậy bây giờ?Cậu đứng dậy, lo lắng ngó nghiêng xung quanh. Ở đây có một mình như vậy, không có cách nào ngồi yên cho được. Trời đã sẩm tối, nếu không nhầm hình như còn có mưa, Parm quyết định đứng dậy, đi tới phòng đọc sách mà P'Sin đã chỉ cho cậu trước đó, kiếm thứ gì đó để đọc.Căn phòng không lớn lắm, bốn bề toàn là sách xếp đầy trên giá, còn có một lối dẫn sang phòng làm việc kế bên. Parm bắt đầu quan sát kỹ. Cậu ngạc nhiên vì ở đây có rất nhiều sách Anh ngữ, có một vài cuốn trang giấy đã ngả màu, nhưng tình trạng bảo quản vẫn rất tốt. Ngay cả một hạt bụi trên sàn cũng không.Đầu ngón tay Parm dừng lại ở gáy một cuốn sách khó đọc. Cậu mở to hai mắt, ngạc nhiên hơn nữa khi thấy cả những cuốn cậu được đọc trong quá trình học tập tại Mỹ. Cậu thắc mắc không biết ai trong gia đình là con mọt sách, đây đều là những tác phẩm văn học rất nổi tiếng. Parm tự hỏi liệu mình có cơ hội mượn chúng về đọc hay không.Từ "Giết con chim nhại" tác phẩm đoạt giải Pulitzer văn học, 1984; tiểu thuyết Khoa học viễn tưởng, đến cả các tác phẩm văn học kinh điển như "Romeo và Juliet"... Chúng đều là những cuốn sách quý, mỗi cuốn sách còn được bọc bìa cứng, một vài cuốn khi xuất bản còn là bản in đầu tiên.'Mỗi cuốn sách là một câu truyện.' (trích dẫn)Parm vô cùng thích thú lấy ra một cuốn."ah.."Thẻ đánh dấu trang sách rơi ra. Parm cúi đầu và phát hiện, tấm thẻ làm bằng giấy, đặt bên trên một nhành hoa khô, được ép cẩn thận bằng plastic. Cậu tròn mắt, cẩn thận nhặt tấm thẻ lên, lúc gập người chợt nhìn thấy phía dưới cùng của giá sách, một chiếc hộp sắt lặng yên nằm đó.Chiếc hộp nhỏ có hoa văn xinh xắn, bên trên đặt một cuốn album. Parm ngồi khoanh chân, vô cùng hào hứng lấy ra chiếc hộp và album ảnh. Trong đó có những bức ảnh của P'Sin, từ khi anh còn là một cậu nhóc dễ thương như búp bê, có cả hình của chú Krit, tay đang bồng cô con gái. Còn có rất nhiều hình của trẻ con. Càng xem, những bức ảnh càng kéo Parm trở về với quãng thời gian đã qua: những tấm hình đã ngả màu vàng ố, nhuốm màu thời gian trông không được rõ ràng, còn có cả những bức ảnh đen trắng. Ngắm chúng bồi hồi như thể tìm thấy những kỷ niệm xưa cũ."Ba..." Đôi mắt cậu sáng lên trước bức hình có gương mặt quen thuộc.Người đàn ông ngoại hình ưa nhìn, mái tóc đen cắt gọn, mặc một chiếc áo sơ mi, đứng nói chuyện với chú Krit và nhiều người khác.

Ánh mắt của cậu nhóc đong đầy niềm vui khi lần đầu tiên được ngắm nhìn hình ảnh của cha một cách đầy đủ như vậy. Còn có những bức hình khác nữa, ghi lại những kỷ niệm của ba cậu và chú Krit mọi lúc mọi nơi: khi đánh nhau, ôm nhau, cười đùa, ăn uống cùng nhau, thậm chí là khi ba cậu lếch thếch ôm "em bé Sin" vào lòng.[tách...]Một giọt nước nóng hổi rớt xuống cuốn album, Parm vội vã lau nước mắt. Cậu đã khóc như nhìn thấy bức ảnh ba mẹ đang ôm một đứa bé trong tay. Nhìn qua cũng biết, đứa bé đó chính là cậu, khi vừa mới chào đời. Bên cạnh nôi còn có P'Sin đang cố nhón chân nhìn đứa em cho rõ. Parm chậm dãi rờ ngón tay lên bức ảnh, trong lòng trào lên nỗi nhớ nhung da diết. Nụ cười rạng rỡ của ba cậu biểu lộ rất rõ, ông đang mãn nguyện đến nhường nào.Mẹ cậu và Phoom nên xem những tấm hình này. Có lẽ cậu sẽ hỏi chú Krit, mượn một vài tấm hình về nhà để sao lưu.Cậu cất album cảnh vào chỗ cũ rồi xem đến chiếc hộp nhỏ. Parm đoán rằng, những bức ảnh theo thời gian sẽ bị phá hỏng vì thế có lẽ phim gốc đã được bảo quản riêng ra. Cậu nhóc nhấc chiếc hộp sắt nhưng không may cạnh của nó va vào một cuốn sách, khiến nắp hộp bật tung raNgay lập tức, Parm lạnh run người.Trên góc của nắp hộp, xuất hiện một dòng ghi ngày tháng cùng một chữ ký be bé. Nếu cậu không nhầm thì đó là tên chủ nhân của chiếc hộp và mốc thời gian khi mua chiếc hộp này. Chữ ký dù nhìn không giống chữ ký cho lắm.------------------------------------------------------------"Anh thực sự không biết ký hả""Chữ ký anh đây""Không, đó là anh viết tên anh"-------------------------------------------------------------Korn 18/2/1984 (กรณ์ 18/2/1984)"P'Korn..."-------------------------------------------------------------"Aww, thằng nhỏ đâu rồi?" Krit trở ra từ phòng làm việc riêng trên tầng hai, ông ngạc nhiên nhíu mày hỏi đứa con trai khi nhìn thấy Sin đi ra từ phòng nó."Tầng 1 ạ" Sin vừa nghe điện thoại vừa trả lời."Ba, anh trai của ba tên gì?""Sao con hỏi điều này?" Krit nhăn trán, ngạc nhiên trước câu hỏi đường đột của con trai."Aww, con chỉ tò mò cái tên được đăt theo cách nào thôi. Gia đình Parm đều đặt tên con bặt đầu bằng chữ "P" trong khi đó Ba và chú Kann bắt đầu bằng chữ "K"- Vậy tên của người chú đó sẽ là gì được?"Suốt bao nhiêu năm nay, tên của người này chưa từng được nhắc đến vì nó đã trở thành điều cấm kỵ trong gia đình Ariyasakul. Đôi mắt sắc sảo của Krit liếc nhìn đứa con lớn mệt mỏi đáp."Dù con có cố, ta c��ng không thể nói. Con không nghĩ nên dừng ở đó thôi sao?"Sin băn khoăn không hiểu những gì ba vừa nói. Một lát sau, ông đột ngột phá vỡ sự im lặng"Korn, tên người đó là Korn."------------------------------------------------------------["P'Sin, giúp em tìm người.""Ai?""Tên hai người đó là Korn và In."]***********************************************["Cậu Sin, tôi chỉ tìm được thông tin của người có tên là Intouch, người còn lại thì không.""Tại sao?""Phía trên đã phong tỏa thông tin, trên ông ấy còn có một người có sức ảnh hưởng lớn hơn nữa.""Phong tỏa thông tin? Ai làm chuyện đó?""Tôi không nói cho cậu được""Hey! có phải ba em không?"]--------------------------------------------------------------Sin cúi đầu, ngập ngừng đôi chút rồi ngẩng lên đối di���n với ba hỏi"Ba...chú Korn vì sao mà chết?""Tại sao con lại muốn biết chuyện đó?" Câu trả lời của ba anh trở nên nặng nề."Tự sát, phải không ạ?"Sin cười, tự thấy mình ngu ngốc. Làm sao trước đây anh lại quên mất Ông Nội của anh chính là "người quyền lực" đã được nhắc đến? Sao lại không nhớ tới việc người anh yêu cầu tìm thông tin cho mình chính là cấp dưới của ba. "Vậy, tại sao ba lại ém nhẹm chuyện đó?" Sự thật đã dần sáng tỏ. Chính ba anh là người đã phong tỏa mọi thông tin."Vậy trả lời ta, vì sao con tìm những thông tin đó?" Giọng của ba anh đã trở nên dữ dằn"Ta cũng muốn biết ai là người muốn con đưa thông tin này cho."Lần này, người đàn ông trẻ đã bị ba nắm thóp. Anh không có cách nào để giải thích. Không lẽ nói vì đàn em của anh có ký ức về kiếp trước, hay chú Korn đã được đầu thai. Kiểu gì nghe cũng thật điên rồ."Con...""Ta không muốn con biết chuyện" Cha anh dịu giọng "vì ta muốn con và Sorn được hạnh phúc. Con không cần phải quan tâm đến chuyện kia nữa.""Chuyện đó có liên quan gì tới tụi con sao?" Sin không hiểu, lý do gì cha anh phải che giấu những thông tin đó với cả anh, quan hệ giữa anh và Sorn thì có mối liên hệ nào với câu chuyện ấy?Krit lẩm bẩm, ông nhìn cậu con trai lúc này, có lẽ đã tới lúc để nói cho nó sự thật."P'Korn và Intouch yêu nhau, cũng giống như con và Sorn vậy." Ông trả lời chắc nịch.Mặc dù đã biết gần hết toàn bộ sự thật, Sin cũng không khỏi bàng hoàng. Anh nắm chặt hai tay, tim liên hồi đập mạnh. Hình ảnh của Dean vào cái ngày cậu ấy nhận bức hình từ tay anh hiện về trong tâm trí rõ mồn một, thứ cảm xúc đó vô cùng bi thương."Tình yêu đồng giới của họ bị ông Nội con ngăn cấm đã đẩy hai người đó tới việc lựa chọn cái chết" bàn tay đồi mồi xoa đầu Sin "ta không muốn con căm ghét Người"Chứng kiến đứa con trai lớn tự vẫn ngay trước mắt, khiến đứa con trai út căm ghét tới mức đoạn tuyệt cho đến ngày cuối đời, suy cho cùng, chính cha ông đã chịu quá nhiều sự tra tấn.-----------------------------------------------------------Đôi bàn tay run rẩy mở chiếc hộp sắt rồi đặt sang bên cạnh, đôi mắt to tròn của Parm ngấn nước. Những đồ vật nhỏ bé trên trong chiếc hộp thực sự quý báu và mang nhiều ý nghĩa. Một chùm chìa khoá, một bức ảnh đã cũ, những quyển ghi chép ố vàng.Parm nhặt lên một bức ảnh đã phai màu, người con trai trong bức hình mặt hướng về ống kính, đôi mắt rạng ngời. Mái tóc đen buộc gọn gàng phía sau, xương hàm sắc nét, tổng thể còn có chút giống người Trung Quốc vì nước da trắng ngần. Đây chính là người mà bấy lâu nay cậu vẫn hằng mơ thấy.Người mà trong giấc mơ của cậu đã chết trong đau đớn không biết bao nhiêu lần."Hic...hic..."Parm bụm miệng nức nở. Cậu thậm chí còn nấc nghẹn khi tìm thấy bức ảnh đã bị che đi mất một nửa. Gỡ phần bị che đó ra là hình ảnh một cậu nhóc nhỏ nhắn khác, cũng mái tóc búi gọn gàng phía sau, đang ôm chặt cánh tay người bên cạnh.Một đoạn ký ức mơ hồ hiện ra, cái cảm giác hạnh phúc khi đó, cậu lại nhớ rõ ràng.---------------------------------------------------------"Phi, cùng chụp ảnh đi""Không, anh không thích""Đi mà, chút xíu thôi, qua đây.""Ờ, thôi được rồi"--------------------------------------------------------Parm cầm bức hình trong tay khóc nấc, trái tim đau đớn như vỡ ra từng mảnh, toàn thân run lên. Hàng loạt ký ức ùa về, tiếng thì thầm văng vẳng, những cái ôm ấp áp, yêu thương rất nhiều nhưng cũng đầy những nỗi đau."P'Korn..."Parm bỏ những món đồ trong chiếc hộp ra, nhặt lên một chiếc chìa khoá với phần móc treo được làm bằng da. Phía sau miếng móc khoá bằng da ấy khắc hai ký tự, là chữ viết tắt tên của hai người trong bức hình "K&I""Hic...hic..."Hơi thở của Parm mắc kẹt trong cuống họng. Mắt cậu mờ đi, một vệt màu nâu còn bám lại trên phần da móc khoá.Cái ngày P'Korn đặt chiếc chìa vào túi áo.Máu tươi ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi anh đang mặc trên người. Intouch như người mất trí, gào thét trong tuyệt vọng. Chiếc chìa khoá của căn nhà họ mua để dự định về sống cùng nhau rơi ra từ túi áo anh, bị chính máu của anh nhuộm màu đỏ thẫm."P'Dean..."Parm ngã vật xuống sàn, bàn tay bấu chặt lấy vạt áo, cảm nhận nỗi đau đớn bao trùm khắp cơ thể. Nước mắt vẫn chảy không ngừngP'Dean...P'Dean...P'Dean...Parm liên tục gọi tên người yêu. Nghĩ về anh, g���i tên anh để giữ thần hồn tỉnh táo. Bàn tay nắm chặt tới tái nhợt, cả người run cầm cập.Ngoài trời, mưa càng lúc càng thêm nặng hạt, âm thanh rào rào phủ kín không gian, khiến cho người vốn dĩ không hề thích mưa rùng mình sợ hãi.-------------------------------------------------------------"Anh đã nghĩ gì thế này?""In hỏi anh đã nghĩ cái gì!!!""Anh hứa là chúng ta sẽ mãi bên nhau. Anh đã hứa rồi cơ mà!!!""Đừng bỏ In lại...làm ơn!!!" -----------------------------------------------------------"...đừng làm vậy...anh hứa rồi mà..." cậu nhóc ngước mắt nhìn ra ngoài khoảng không tối đen, lầm bầm trong vô thức...-----------------------------------------------------------"Khốn kiếp!!!!" Trong cơn mưa nặng hạt, người đàn ông trẻ với nước da bánh mật liên tục tự tát vào má để giữ ��ầu óc tỉnh táo. Kim đồng hồ trên bảng hiển thị tốc độ đang ở mức tối đa.Dean cắn môi mình tới bật máu cho dù chẳng hề cảm nhận được một chút đau đớn nào. Từ lúc rời khỏi bệnh viện, Dean càng lúc càng rơi vào trạng thái mất kiểm soát, cho tới giờ này, anh không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa. Sau khi không thể liên lạc với người yêu, Dean gần như như phát điên, anh vớ chìa khoá xe của P'Sorn rời khỏi bệnh viện, bỏ ngoài tai sự ngăn cản của tất cả mọi người. Quần áo ướt sũng nước mưa, cùng cái lạnh của điều hoà trong xe làm người anh run lên vì rét. Kể từ tin nhắn cuối cùng thông báo địa điểm mình sẽ tới, Dean không thể liên lạc được với cậu nữa. Parm không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn. Dean lục tung trong ký ức, cố nhớ lại vị trí ngôi nhà Korn đã t��ng sinh sống đang dần phai nhạt theo thời gian. Tất cả anh đều dựa vào bản năng mách bảo.Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến người lái xe bừng tỉnh. Cái tên đang hiện thị trên màn hình như dội cho Dean một gáo nước lạnh. P'Sin. Sao anh có thể quên được là Parm đi ở cùng với P'Sin?"Hallo, Phi!""Thằng Dean, cậu đang ở đâu?" Đầu dây bên kia hét lớn. Cách cư xử không giống với con người P'Sin mà Dean biết từ trước tới giờ."Đang tới nhà anh" Dean vừa đáp vừa chậm chạp xoay bánh lái, lòng nóng như lửa đốt chen lấn trong dòng xe cộ ùn ùn."Parm biến mất rồi!!!!" Sin không kịp suy nghĩ gấp rút thông báo."Saooo!!!!!""Thằng bé biến mất rồi. Anh để cậu ấy ở phòng khách một mình, lát sau anh quay lại đã không thấy Parm đâu nữa. Dean, nghe anh nói này. Anh thấy một cuốn album ảnh cũ và một chiếc hộp bị mở nắp rơi dưới sàn, chắc chắn Parm đã lấy chúng ra xem." Sin đang cố gắng giải thích tình hình lúc này cho Dean hiểu. "...cậu còn nhớ đã nhờ anh tìm kiếm thông tin về hai người không?"Dean nuốt nước bọt, bàn tay xiết mạnh vào bánh lái "Nhớ, em nhớ...hai người nhờ P tìm giúp là Korn và Intouch".Làm ơn hãy nói rằng mình đã sai, tất cả chỉ là sự hiểu lầm, làm ơn..."Korn là chú của anh" Giọng nói rõ ràng của Sin như một sự khẳng định "và cũng là chú của Parm. Hoá ra người cậu tìm bấy lâu, đều là người thân của anh".Câu trả lời đó của Sin đã phá nát tia hi vọng cuối cùng còn sót lại. Dean khó khăn bám lấy vô-lăng, nghiến chặt hàm, toàn thân run rẩy. Sao anh có thể để cho Parm đi một mình? Tại sao anh có thể để chuyện này xảy ra?!?Nụ cười của cậu nhóc ấy sẽ biến mất, hạnh phúc của cậu nhóc sẽ sụp đổ. Anh không muốn điều đó xảy ra. Anh muốn bảo vệ Parm trong vòng tay của mình, nếu có thể, hãy để cậu ấy vĩnh viễn không biết gì hết.Tiếng chuông của một cuộc gọi khác khiến Dean ngẩng mặt nhìn màn hình. Cái tên hiện thị trên đó thoáng chốc khiến anh bình tâm trở lại.Là Parm"Gọi lại anh sau" Dean ngắt cuộc hội thoại với P'Sin rồi bắt máy ngay lập tức."P'Dean, hic...." tiếng nức nở phía bên kia đầu dây nghe vô cùng đau khổ. Tâm trạng Dean không khác nào ngồi trên đống lửa."Ngoan, em đâu rồi? Anh sẽ tới đón" người đàn ông trẻ cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói."Parm...N'Parm" anh liên tục gọi tên người yêu với sự dịu dàng hết sức như sợ người bên kia sẽ tắt máy ngay lúc này."Anh biết mà... chỗ đó" cậu yếu ớt trả lời "nhà...em đang ở nhà...của chúng ta...""Parm!!!!!"Điện thoại đã ngắt, chỉ còn lại tiếng tút dài. Dù Dean có cố gắng gọi lại thêm bao nhiêu lần, chủ nhân của nó cùng không bắt máy nữa.Nhà chúng ta...Nhà chúng ta...Nhà chúng ta...Dean tự hỏi chính mình. Chắc chắn đó không phải căn hộ chung cư của Parm, vậy thì ở đâu?!? Parm, rút cục em ở đâu rồi?!?----------------------------------------------------------"P'Korn, anh mua căn hộ ở chung cư này thiệt hả?""Uh, khu này vừa mới hoàn thiện. Còn có cả thang máy nữa."Có lẽ đây là khu chung cư hiện đại nhất thời bấy giờ. Nó thể hiện ở việc, dù chỉ có 8 tầng nhưng vẫn trang bị cả thang máy."Ba In không thích chung cư, ổng nói mua chung cư là mua chỗ trên không khí, chẳng có đất gì hết trơn".Người đàn ông cười vang "Ba anh cũng nói y vậy..." .Tay nắm cổ tay người yêu siết mạnh "mua chỗ trên không đâu quan trọng, quan trọng là tụi mình sẽ lấy nhau, đúng không?" Intouch nháy mắt cười, cậu thích nghe P'Korn nói những lời có cánh. Dù rằng giấc mơ về tổ ấm hạnh phúc ấy chỉ là ảo mộng mà thôi.-----------------------------------------------------------Dean đột ngột chuyển hướng, tiếng phanh xe rin rít trên đường, kéo theo tràng phàn nàn, mắng chửi của những tài xế khác cũng chẳng thể làm anh bận tâm. Đầu anh không còn suy nghĩ được điều gì khác.Ngôi nhà mà họ đã cùng nhau mua nó, căn hộ chung cư nằm phía bên kia của thành phố.Parm, đợi anh...Làm ơn, đợi anh...***************Toà chung cư cũ nát đã hơn ba chục tuổi nhìn xuống cấp và tăm tối, lác đác một vài ánh đèn lay lắt. Nhiều dấu hiệu cho thấy, cư dân ở đây đã lũ lượt rời đi, chỉ còn số ít nhà ở lại tiếp tục sinh sống. Parm lẳng lặng xuyên qua màn mưa, tiến lại gần trạm bảo vệ. Toà nhà đã từng một thời sạch sẽ đẹp đẽ, giờ đã nhuộm một lớp áo đen u ám. Cái ngày cậu cùng P'Korn tới đây, kiểm tra xem khi nào giao nhận căn hộ, vẻ đẹp ngoại cảnh khi đó, cho tới giờ cậu vẫn không quên.Thân thể sũng nước của cậu nhóc dừng lại trước cửa thang máy sảnh tầng trệt, Parm bấm nút chọn tầng thứ 8, đi lên. Thang máy tồi tàn bốc mùi khó chịu,

ánh đèn lờ mờ thà không có còn hơn. Cửa thang máy mở ra, Parm cứ thế lê bước tới căn phòng, như thể nó vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của cậu.Hôm ấy cũng là một ngày mưa như thế, cái ngày P'Korn nắm tay cậu cùng chạy trốn tới đây.Trên cánh cửa chính gắn tấm biển "cấm vào". Parm rút chiếc chìa khoá mang theo, tra vào ổ khoá. Đã hơn 30 năm, chắc hẳn không một ai dám sống trong căn hộ có người tự tử, vậy nên nó sẽ vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay cậu tiếp tục dò về hướng quen thuộc, tìm tới công tắc rồi ấn nút, bật đèn."Không thể nào..."Dưới ánh đèn, những gì cậu đang nhìn thấy khác xa với tưởng tượng của cậu. Không bụi bẩn, không xuống cấp. Mọi thứ vẫn hệt như lúc ban đầu, ngoại trừ một vài chi tiết nhỏ. Nội thất bên trong dù cũ nhưng chẳng hề hư hỏng, cứ như thể thời gian trong căn phòng này đã ngừng trôi suốt 30 năm qua.Mặc cho cơ thể run rẩy, Parm vẫn tiếp tục bước vào. Cậu sờ tay xuống bàn. Nó thật sạch sẽ, cứ như có người lau dọn hằng ngày. Nước mắt cậu trào ra, hoà lẫn cũng nước mưa nhạt nhoà trên mặt.Bàn ăn họ cùng nhau đi chọn"Cái này rất hợp. Vừa đủ làm bàn ăn cho hai người, tụi mình sẽ ngồi đây cùng dùng bữa"Cặp ly họ cùng nhau đi mua."Có hai màu đen trắng, em chọn màu đen nha".Tất cả vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, không hề suy chuyển. Thứ duy nhất thay đổi trong căn phòng chính là chiếc ghế sô pha. Parm chạm tay vào tấm nệm, tự cười chính bản thân mình. Làm sao mà không thay cho được? Khi mà ngày hôm đó, máu của họ đã vương đầy trên đây.Cậu ngồi xuống ghế, vào đúng vị trí của mình cách đây 30 năm, vào ��úng thời điểm mà hai người bọn họ, ôm lấy nhau chính tại nơi này. Parm gục đầu vào đầu gối, nấc lên trong sự hối hận nghẹn ngào.Cậu không muốn nhớ nhưng giờ đã nhớ, cậu không muốn biết nhưng cũng đã biết rồi. Cậu đã phải nhận sự trừng phạt."Parm!!!"

Tiếng gọi phát ra cùng hơi thở đứt quãng, chứng tỏ người này đã chạy tới đây nhanh đến mức nào. Thân hình cao lớn của Dean sừng sững trước cửa ra vào, ánh mắt không rời người đang bó gối trên sofa."P'Dean..." Parm run rẩy gọi tên người yêu khi gương mặt anh kề ngay trước mắt."Về thôi Parm...về nhà nào"Dean nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của đối phương, thì thầm nói với chàng trai nhỏ bé đang không ngừng nức nở.Dean không muốn thấy chiếc sô fa đó, càng không muốn thấy căn phòng này. Cảm giác như thể Korn trong con người anh đang gào thét. Người đã từ bỏ mạng sống của mình trong chính căn phòng chỉ toàn những ký ức đau thương.Parm đứng dậy vô thức đi về phía người yêu. Mắt cậu mờ đi, tai chỉ còn tiếng mưa rơi lấp kín, giọng của Dean trở nên quá xa xôi.--------------------------------------------------------------"Anh yêu In. Hãy nhớ, anh yêu In nhiều lắm"[pằng]"P'Korn""Em yêu anh, p'Korn...chúng ta đã hứa rồi cơ mà...hứa bên nhau mãi mãi mà"------------------------------------------------------------"Nói dối!!!"Parm thô bạo dụi nước mũi, liên tục đánh vào lồng ngực rộng rãi của đối phương, ngăn không cho người đó ôm lấy cậu. "Sao anh dám!!! Phi, sao anh dám giết chết người mà em yêu nhất!!! Trả lời đi, đồ dối trá!!!"Parm gào lên trong nước mắt, hai tay liên tục vùng v��y đánh vào Dean. Cậu đang nổi giận vì bị phản bội, nổi giận vì bị bỏ rơi. Nổi giận vì đối phương đã đầu hàng, buông bỏ cơ hội hai người sẽ cùng nhau đấu tranh vì tình yêu của họ.Dean cố gắng giữ lấy tay cậu, cố ôm chàng trai đầy nước mắt kia vào lòng. Parm không ngừng giãy giụa, gào khóc trong đau đớn. Bàn tay đánh đấm vào đôi vai rộng rãi không ngừng. Dean gục đầu, để mặc nước mắt nhỏ thành hàng trên bờ vai mảnh dẻ."Anh xin lỗi...Anh xin lỗi..." Dean chỉ biết lặp đi lặp lại lời nói ấy, anh không biết nói gì hơn để chuộc lại tội lỗi mà mình đã gây ra?"Anh có biết...cái cảm giác khi chứng kiến người yêu chết ngay trước mắt" Parm nói trong tiếng nấc "khắp nơi đều có máu, bàn tay em nhuộm đỏ máu của anh." Cậu đẩy đối phương ra ngẩng đầu nhìn anh "cho dù em có gọi anh bao nhiêu lần, anh cũng không trả lời. Em đã sợ hãi tới mức nào! Anh đã bỏ rơi em...cho dù anh đã hứa...đã hứa bên nhau mãi mãi". Parm đánh vào lồng ngực Dean tới rớm máu "tim em chết theo anh rồi, anh có biết điều đó không! Thế giới trước mắt em sụp đổ, em không không có cách nào chống đỡ... tại sao... chúng ta yêu nhau cơ mà... sao đến cuối cùng, chính anh là người làm tổn thương em nhiều nhất!""Không không, không đừng nói vậy. Anh yêu em. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi. Làm ơn, xin em...""Parm đừng rời xa anh""Xa anh sao được...khi em thuộc về anh mất rồi""In, đừng làm như vậy" Dean khàn giọng "đừng cướp mất cậu ấy" anh ôm chặt người yêu vào lòng, giọng van ơn. Anh sẽ không buông tay Parm ra một lần nào nữa, bất kể cả ngày cậu ấy có bỏ anh đi "Đừng mang Parm đi, làm ơn".Một nỗi sợ hãi trào dâng trong trái tim người đàn ông trẻ."Dean!!! Parm!!!"Tiếng ai đó gọi tên hai người vang lên phía cửa. Hai chàng trai đang kêu khóc ngừng lại, quay mặt về phía phát ra tiếng nói. P'Sin, P'Sorn, chú Krit và cả mẹ Parm cùng Phoom, đang đứng trước căn phòng. Tất cả đã đến.Còn có một nhân vật quan trong nhất, thân hình gầy yếu đến nỗi nhìn như chỉ còn da bọc xương, ngồi trên chiếc xe lăn tiến vào. Căn bệnh ung thư đã bước vào giai đoạn cuối đang đẩy người này tới những ngày cuối cùng của cuộc đời. Nhưng vẻ nghiêm khắc không hề thay đổi, vẫn như hồi ông còn nắm quyền lực trong tay."Korn" chất giọng vô cùng trầm đã trở nên yếu ớt nhưng vẩn đủ để mọi người nghe thấy rõ ràng.Nước mắt Dean lại rơi xuống một lần nữa. Anh quàng tay ôm lấy chính mình như không muốn thân thể này bị Korn cướp mất."...Ba..."

Một tiếng gọi "Ba..." duy nhất khiến cả căn phòng rơi vào khoảng không im lặng. Krit nhất thời không thể tin nổi, hết nhìn cha rồi lại nhìn người con trai đang ôm đứa cháu của mình đứng giữa căn phòng. Khi nhận được tin báo đã tìm được Parm, ông vui mừng tới nỗi ngã khụy. Ánh mắt của ba ông vào lúc ấy như nài nỉ hãy để người đi cùng tới đây. Lúc đầu, không một ai dám tin vào điều đó, mọi người còn nghĩ ba ông đang mê sảng, nhưng khi Krit nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của ba, ông đã sai người chuẩn bị xe và cùng nhau tới căn hộ này. Suốt dọc đường, Sin đã kể lại toàn bộ câu truyện anh biết về hai người có cái tên Korn và In. Mới nghe th�� cảm thấy thật sự hoang đường, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt họ lúc này là minh chứng cho những gì Sin đã nói.

Người đàn ông cao lớn với nước da bánh mật, không thể lẫn vào đâu được, chính là anh trai của ông...P'Korn.

"Khôooong muốn...." Tiếng gào thét của Parm biểu lộ rõ rệt những gì cậu đang phải trải qua lúc này.

Thân hình nhỏ bé run lên cầm cập. Hình ảnh giữa quá khứ và hiện tại lượn qua lượn lại trong đầu khiến Parm trở nên lẫn lộn. Gương mặt cậu tái nhợt, hai mắt mở to, chằm chằm nhìn người đang ngồi trên xe lăn

----------

Kinh tởm!

Mày là thằng ngu ngốc!

----------

"Không muốn!!!!Cút đi...cút ra ngoài đi!!!"

"Parm!!!!' Dean cố gắng giữ lấy cơ thể đang run lên của cậu nhóc "Parm, anh ở đây. Nhìn anh này, Parm!!!"

Parm ngước cặp m��t hoảng loạn, đỏ ngầu lên nhìn người yêu, lắc đầu lia lịa. Cậu khóc nấc lên, túm ngực áo như người hụt hơi, giọng nói đứt đoạn

"Người đó....có súng...không muốn...không muốn điều đó..."

Người yêu nằm đó, máu chảy lênh láng khắp nơi...Cậu không muốn thấy điều đó tái diễn, không muốn một chút nào...

Dean ôm Parm thật chặt, cho dù Parm đang dùng sức cào cấu anh tới ứa máu, Dean cũng chẳng hề bận tâm. Điều anh lo sợ lúc này là nếu anh buông tay, người yêu bé nhỏ của anh sẽ không thể nào quay trở về được nữa.

"Không có chuyện gì nữa đâu, nha" Dean mạnh mẽ hôn lên thái dương "Không súng, không ai làm sao hết, bình tĩnh lại nào, cậu bé ngoan". Anh vỗ nhẹ trên lưng cậu, thì thầm bên tai cậu, xoa dịu tâm hồn đang chấn động của cậu. Nhưng thay vì bình tĩnh, Parm lại khiếp đảm đẩy Dean ra.

"Đừng lại gần đây"

Parm dồn sức thoát khỏi người yêu, giật lùi co ro về một góc tường, hô hấp hết sức nặng nề hệt như người đang trong cơn hấp hối. Parm nhìn chằm chằm vào sô fa ngay trước mặt, hình ảnh đau thương trong quá khứ đột ngột hiện ra, dáng người cao lớn tắm trong vũng máu nằm yên trên đó, bất động.

"Khôngggg! P'Korn!! Đừng bỏ em mà đi, P'Korn!!!"

Parm ôm đầu la thất thanh rồi đổ sụp xuống sàn. Cho dù Dean có kịp lao tới đỡ lấy cậu, đem cậu ôm vào lòng, gương mặt Parm cũng đã chuyển màu tái mét.

"Parm!!!"

Mẹ cậu vừa vội vàng từ sân bay về tới đây, mục đích khiến cậu con trai bất ngờ thì ngược lại, bị chính cậu dọa cho hoảng hốt. Bà đã không thể tin khi nghe câu chuyện từ Sin, nhưng nhìn thấy những triệu chứng của con lúc này thì quả thực không bình thường. Mẹ Parm lau nước mắt, muốn chạy ngay đến bên đứa con trai yêu quý mà ôm lấy nó.

Từ khi nào con bà bắt đầu mơ thấy những điều như vậy? Đã bao lâu rồi nó phải chịu đựng nỗi đau đến thế?

Thế nhưng, trước khị mẹ Parm kịp lao tới, một bàn tay to khỏe đã giữ bà lại "P'Krit?"

"Intouch" ông chậm dãi bước từng bước về phía hai người, cánh tay đưa lên hướng về phía họ, được nửa đường Krit đột ngột dừng lại, trước ánh mắt van ơn của hai chàng trai đang nhìn mình "Không ai có thể chia rẽ hai người lần nữa". Ông khom lưng, ánh mắt nhu hòa hướng tới cháu trai nói "Ba đã buồn lắm, hai đứa biết không?"

"Căn hộ này...không, tòa nhà này ba đã mua lại cả" người đàn ông đã ngoại ngũ tuần dịu dàng mỉm cười "Căn phòng này được lau dọn hằng ngày, được bảo quản từng chút một trong suốt ba mươi năm" ông chỉ khắp không gian xung quanh. Lúc này Krit trên cương vị của ba ông, thay ông nói ra những điều đau khổ nhất trong cuộc đời của người "những đồ vật trong chiếc hộp sắt nhỏ ấy là ba cất giữ chúng". Ông nói rồi quay sang đối diện với ánh mắt màu ghi xanh tưởng chừng như vô cùng lạ lẫm ấy.

Cái ngày, ba nhặt chiếc chìa khóa trong vũng máu, lúc cầm nó trên tay, nhìn thấy cái tên của người con lớn được khắc phía sau cũng là lúc cuộc đời của ông chìm trong nước mắt.

"Ba...lúc nào cũng yêu anh, nhớ anh, P'Korn..."

Giọt nước mắt nóng hổi chờ trực nơi hốc mắt trào ra, chảy dài xuống hai gò má, nhỏ tí tách xuống làn da. Giọng nói chan chứa tình cảm ấm áp ấy giống như ngày xưa, khi mỗi lần đứa em trai nhỏ muốn đàm phán với anh điều gì. Dean rời ánh mắt qua người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn, trái tim như thắt lại khi nhìn thấy trên gương mặt gầy gò của ông hai hàng nước mắt.

Ba anh đã già yếu.

Ba anh đã làm rất nhiều.

Người cha đầy quyền lực, cũng tới lúc trở nên yếu đuối.

"Intouch..." Krit nhìn đứa cháu trai nhẹ giọng, đôi mắt Parm vẫn đang vô cùng sợ hãi "Ba cậu cũng đã rất ân hận."

"hicc..." Cậu nhóc òa khóc nức nở, bấu chặt lấy vạt áo sơ mi của người yêu. Một tiếng "Ba" làm trái tim cậu bồi hồi day dứt.

"Ba cậu cũng đã khóc rất nhiều."

Krit nhớ về khoảng thời gian đã rất xa nhưng ông vẫn còn nhớ như in chưa thể nào quên được.

------------------------------------------------------------

Sau khi làm việc với cảnh sát và dọn dẹp hiện trường vụ án, xác của hai người bọn họ cũng được lau sạch sẽ và mặc trang phục chỉnh tề. Nhìn qua chỉ giống như hai người đang ngủ một giấc ngủ dài. Cả hai gia đình dự định tổ chức tang lễ chóng vánh vì họ đều không thể chịu đựng được nỗi đau khi mất đi người thân yêu nhất.

"Để tôi làm..." ba của Intouch nói b���ng giọng khản đặc. Bên cạnh ông là cô con gái đôi mắt đỏ ngầu đang phải đứng thay ở vị trí của mẹ vì bà không chịu đựng nổi nỗi đau này mà ngất lịm. "Tôi đã yêu cầu ban lễ tang của hai đứa để đặt chúng cạnh nhau trong cùng một quan tài." Nước mắt ông chảy dài, không ngừng tuôn rơi khi phải nói ra những lời đau lòng đó.

Chính ông là người đã ngăn cấm tình yêu của hai đứa trẻ, đến nỗi cướp đi mạng sống của cả hai, ít nhất ông cũng muốn làm một điều gì đó cho chúng, cho dù đã quá muộn mằn.

Cả hai gia đình đều trải qua cú sốc quá lớn, không ai có lý do gì mà phản đối việc này. Trước khi đặt xác hai người vào quan tài, ba Intouch đau đớn vuốt ve khuôn mặt con trai, cúi đầu hôn lên trán con lần cuối.

Đứa con ông đã mong mỏi trong suốt một thời gian dài.

��ứa trẻ ông yêu nhất trên đời đang nằm say ngủ.

"Ba không phải là một người cha tốt" ông cẩn thận cầm một đầu sợi chỉ đỏ cuốn quanh cổ tay con "nhưng ba yêu con, yêu rất nhiều" buộc thành một vòng chắc chắn, rồi ông kéo đầu kia đưa sang người bên cạnh. Ông nhìn chàng trai đã dùng cả trái tim để yêu con mình, cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, gật đầu với người cha còn lại, người cũng đang cầm cánh tay lạnh ngắt của con trai mình, buộc lên cổ tay nó một đầu dây đỏ thắm.

"Sợi chỉ đỏ sẽ mang hai đứa đến bên nhau" ông nói trong chậm dãi và yếu đuối "hai đứa đã không thể bên nhau kiếp này, kiếp sau, xin ông trời để hai đứa gặp lại nhau lần nữa." Những gì ông đang làm chẳng đáng gì nhiều, nhưng ông ấy đã cố gắng hết sức "Ba để lại In cho con chăm sóc, Korn. Chăm sóc In giúp ba..."

....và cũng là, chăm sóc trái tim của ba đã ra đi theo nó...

------------------------------------------------------------

"...Ba...Ba..." Parm dường như lấy lại được ý thức, nhưng nước mắt cũng đã chảy tới khô cạn. Nếu bây giờ có thể chảy thêm được nữa, thì đôi mắt ấy chắc chỉ rỉ máu mà thôi. Trái tim Intouch cũng đang rỉ máu, người đang ôm cậu vào lòng cũng đang rỉ máu.

Dean biết rằng bản ngã của Korn trong anh, cũng đang hối hận và oán trách chính bản thân mình. Ân hận vì đã đầu hàng, ân hận vì đã gây ra những điều tồi tệ, ân hận vì để để lại sự dằn vặt cho biết bao nhiêu con người. Định mệnh đã mang họ trở lại, cho họ ký ức về kiếp trước, để họ nếm trải nỗi đau do chính mình gây ra.

Tự sát không phải là giải pháp. Tự sát chỉ là sự lựa chọn ích kỷ mà thôi.

Krit gạt nước mắt. Khi biết tin anh trai tự sát, Kann đã tức giận đến nỗi đoạn tuyệt với cha. Nó đóng cửa phòng khóc ròng rã cả tháng trời, cuối cùng, Kann chọn cách rời xa gia đình và đến Mỹ du học, cho tới khi gặp được mẹ của Parm.

-------------------------------------------------------------

"P'Krit, con trai em chào đời rồi"

Hôm ấy, nhận được cuộc gọi từ người em trai lâu ngày xa cách đã khiến nhân viên cảnh sát xin lệnh nghỉ phép của cấp trên, đưa cả gia đình sang thăm nhà người em trai nhỏ.

"Dễ thương quá."

Krit nựng má đứa bé nhỏ xíu đang nằm trong nôi, cái miệng đáng yêu đang ti sữa và dần dần di vào giấc ngủ. Nhìn thằng bé rất ngoan và thân thiện.

"Tên con trai em, là Parm nha Phi" Kann vuốt ve bàn tay nhỏ xíu "Parm có nghĩa là sức mạnh để vượt qua mọi thủ thách của cuộc đời."

Người chú cúi đầu, bất giác mỉm cười khi thấy khoé môi cậu bé khẽ cong lên, như hiểu được ý nghĩa cái tên của chính mình.

"Chào mừng con nhé...Parm!"

P'Korn, anh có nghe thấy không? cháu của chúng ta, thằng bé có cái tên anh đặt, đã chào đời rồi.

-----------------------------------------------------------

Từ khi tốt nghiệp ở Mỹ, Kann chưa một lần quay về Thái Lan thăm Ba, vì vậy Kann không hề hay biết, ông đã đau khổ như thế nào sau cái chết của người anh cả. Ông nói, đó là sự trừng phạt cho những gì mà ông đã gây ra khi phải tận mắt chứng kiến máu của con trai mình đổ ra. Hơn thế nữa khi đứa con út vì sự việc đó mà sinh bệnh nặng, trở thành một bóng ma im lặng với chính người thân trong gia đình. Kann khi đó còn nằm viện điều trị nên việc ba cậu rửa tay gác kiếm đối với việc cho vay nặng lại và làm ăn phi pháp, giữ bản thân trong sạch cũng như lời hứa với con trai cậu không hay biết gì.

"P'Korn...sau đám tang, gia đình chúng ta vẫn vẫn giữ liên lạc với gia đình Intouch cho tới ngày Ba In bệnh nặng và qua đời. Ba đã hứa với ông ấy, sẽ chăm sóc tốt mọi thứ về hai người, bao gồm cả những người thân của Intouch hay căn hộ chung cư này."

Ông không chỉ giúp chăm sóc Anhkita, người chị gái duy nhất của Intouch hiện đang sống một mình mà còn chăm sóc nhà cửa, đất đai cho gia đình In. Ngay cả khu chung cư này, ông đã tự mình mua lại. Cuối tháng này, những cư dân cuối cùng của tòa nhà sẽ chuyển đi, ông đang cố gắng hoàn thành tất cả mọi việc trước khi sức khỏe của m��nh không cho phép nữa.

"Đừng giận ba nữa, P'Korn. Đừng giận ông ấy nữa, In. Cha của cả hai người cũng đã trải qua nửa đời người trong nỗi thống khổ."

Dean siết chặt cơ thể nhỏ bé của đối phương vào lòng. Anh nhìn vào mắt cậu, lời ban phước của thầy tu trong ngày đầu tiên của năm mới khi hai người lên chùa cầu an vang lên trong tâm thức.

Tha thứ là điều quan trọng nhất.

"Anh xin lỗi" Người đàn ông trẻ nâng đôi bàn tay của người yêu hôn lên, thì thầm "Anh xin lỗi vì đã không đủ mạnh mẽ, xin lỗi vì đã khiến mọi người đau khổ." Dean cúi đầu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng điệu ôn nhu bên tai Parm nói "bởi vì anh đã ngu ngốc và ích kỷ. Nhưng từ bây giờ, anh sẽ bù đắp cho tất cả, sẽ yêu thương ba mẹ, yêu thương anh em...và yêu In". Dean cụng trán mình vào trán người yêu dịu dàng "thực sự, thực sự xin lỗi, em yêu."

Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ trong giận dữ thêm nữa.

Parm nhìn người yêu bằng ánh mắt bối rối, chạm vào gương mặt đẹp như tạc của anh, một đường sờ lên vết bớt mờ nhạt nơi thái dương bằng trái tim run rẩy. Cảm giác của Intouch trong con người cậu cũng vì vậy run lên. Parm rời mắt nhìn sang mọi người, dừng lại ở gương mặt đầy nước mắt của người đàn ông già nua, ở tiếng nấc nghẹn nghào của mẹ đang lo sợ đứa con trai yêu quý bỏ mình mà đi.

Intouch đã một lần mắc sai lầm. Cậu không thể để điều đó tái diễn.

Intouch luôn nghĩ, mình là một người mạnh mẽ, nhưng thực tế thì không phải vậy. Cậu là một chàng trai yếu đuối, lúc chết đi tâm hồn còn lại toàn bộ là sự tức giận. Vì cậu yêu rất mãnh liệt nên cũng giận dữ rất nhiều, thất vọng rất nhiều, đau khổ rất nhiều. Sự việc xảy ra trong quá khứ, Korn chấp nhận đó là lựa chọn của mình, báo ứng và hậu quả, anh cam tâm gánh chịu, nhưng In thì khác. Đứa trẻ cứng đầu đang cố quên đi những ký ức đau thương, không chịu chấp nhận sự thật, chẳng còn cách nào khác là trốn chạy và đổ lỗi cho người mình yêu.

"Em...xin lỗi"

Chàng trai nhỏ bé nức nở "Xin lỗi...."

Cánh tay cậu vòng qua bờ vai vững chãi của người yêu, mạnh mẽ kéo vào lòng. Cậu vùi mặt vào ngực anh, nước mắt cứ để tự nhiên rơi lã chã "Em yêu anh".

*******

"Em yêu anh, P'Korn"

*******

Tình yêu

Tình yêu

Tình yêu sẽ thắp lên ánh lửa, mở lối cho họ vượt qua những ký ức đau thương, dẫn họ tới con đường có thể bên nhau bước về phía trước.

Người đàn ông trẻ lắc đầu, mỉm cười trong nước mắt của sự hạnh phúc. Anh nhớ em, nhiều lắm

"Anh cũng yêu em, In"

Lần đâu tiên trong suốt 30 năm bị cái chết chia lìa, hôm nay... là ngày họ đã thực sự gặp lại.

Sợi chỉ đỏ sẽ mang những người có tình trở về bên nhau...

--------------------------------------------------------------

Sau sự việc ngày hôm đó, Parm phải nhập viện một tuần vì bị sốt cao, kiệt sức và khó thở. Dean luôn túc trực ở viện vì không chỉ có cậu mà cả ông Nội của cậu cũng phải điều trị ở đó. Tình trạng của ông Nội Parm đã không thể cứu chữa được nữa. Đến giai đoạn này, bệnh viện cũng chỉ dùng thuốc để giảm bớt sự đau đớn do ung thư mang lại. Ông cũng không ăn được gì. Dean ở bên cạnh ông, với tư cách một người con bên cạnh cha của mình. Anh nắm bàn tay già cỗi, giúp ông lau người bằng nước ấm, chỉ cần như thế yên lặng ở bên ông. Anh chăm sóc ông bằng cả tấm lòng, ngay cả khi người cha gầy yếu rơi nước mắt, nhìn anh và liên tục gọi tên Korn...

Dean đang cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận làm con, ở bên động viên ông trong những ngày cuối đời.

Cho tới khi, ý thức của ông mất dần theo nhịp tim yếu ớt, Dean cũng cùng mọi người trong gia đình tiễn đưa ông về cõi vĩnh hằng. Dean thì thầm vào tai ông, khẽ khàng hết sức để giúp người cha cảm thấy sự an ủi, thì thầm cho tới khi dấu hiệu của sự sống hoàn toàn lụi tắt.

"Yên nghỉ nhé, Ba!"

Tang lễ được tổ chức đơn giản. Ba mẹ Dean chỉ biết cậu tới dự đám tang ông nội người yêu, còn đối với Anhkita, bà không thể không có mặt. Người phụ nữ lớn tuổi ôm cháu trai vào lòng, vuốt khuôn mặt anh nói lời động viên an ủi. Bà hít một hơi thật sâu khi nghe câu chuyện Dean kể, phải đấu tranh một lần nữa khi chấp nhận việc em trai bà đã thực sự ra đi.

Đứa trẻ mang linh hồn em trai bà vẫn rơi nước mắt, vẫn chưa hết ân hận vì những gì kiếp trước mình đã gây ra, vì đã khiến ba mẹ bà mất đi người con trai độc nhất.

"Đừng khóc nữa, mắt con sưng lên rồi." Bà giúp cậu nhóc lau gương mặt ướt nhòa "Ba và mẹ đều yêu In nhiều lắm, vì thế, In phải hạnh phúc chứ, đúng không nào?" bà ôm lấy cậu nhóc, dịu dàng xoa lưng vỗ về "hạnh phúc cả phần của In nữa. Bà sẽ bảo vệ con, không ai có thể làm tổn thương con, bà hứa."

Parm gật đầu, ôm lấy bà thật chặt, mùi hương cơ thể của người phụ nữ này khiến Parm dịu lòng. Cậu bình tình trở lại, giới thiệu cho mẹ và em trai gặp Bà Ngoại của Dean.

Trong suốt lễ tang, Parm chứng kiến người yêu giúp đỡ những công việc gia đình còn hơn người cháu nội thực thụ là mình. Cậu thấy Dean nói chuyện với chú Krit, hướng dẫn khách đến phúng viếng. Đột nhiên, một nỗi niềm âu lo khác dâng lên trong lòng.

-----------------------------------------------------------

Nửa đêm tại căn hộ chung cư nhỏ, chủ nhân của nó lăn qua lăn lại trên giường, sau khi đã làm nhiều cách mà vẫn không ngủ được, Parm quyết định ngồi d���y, rửa mặt cho tỉnh táo rồi bó gối trên Sô-fa trước Tivi. Mẹ và em trai của Parm đã quay về Mỹ, họ nói với cậu sẽ trở về Thái vào dịp nghỉ dài hơn, lần này do bất ngờ về quá gấp gáp nên có nhiều chuyện chưa sắp xếp ngay được. Mẹ Parm cũng hỏi liệu cậu có thể ở lại Thái Lan một mình được không hay muốn về Mỹ cùng với hai người? Parm đã từ chối, cậu mỉm cười nói rằng mình ổn.

Nhưng sự thật, không ổn chút nào.

Cậu nhóc tự cười bản thân mình, đây không phải là đêm đầu tiên Parm mất ngủ. Không phải bởi vì cậu sợ gặp ác mộng. Những giấc mơ về Korn và In không còn rõ ràng và dằn vặt như trước đây, cứ như thể hai người họ đã ra khỏi ký ức của Parm và để lại cho cậu phần quá khứ tốt đẹp, tươi sáng.

Không còn cái chết cứ lặp đi lặp lại, không còn ti��ng súng nổ, không còn tiếng gọi khắc khoải của P'Korn.

Parm đưa tay sờ lên thái dương, vết bớt ở đó mờ đi nhiều, tình trạng Hô hấp cấp của cậu ngày càng được cải thiện. Cho tới giờ, cả tiếng pháo hoa hay những tiếng động lớn cũng không còn dọa cậu giật mình như trước nữa.

Mọi thức đều đã dần phai nhạt...

"Hic..."

Parm khóc.

Vậy còn tình yêu của cậu và Dean? Giữa họ có tồn tại tình yêu đích thực, hay chỉ bởi vì sợi chỉ đỏ mang hai người lại với nhau? Khi sợi chỉ ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của nó đồng nghĩa với việc tình yêu của hai người đã đến hồi kết thúc?

Những lời yêu thương, nụ cười, sự dịu dàng và những cái ôm ấm áp...

Tất cả sẽ trở thành quá khứ sao? Tình cảm yêu đương da diết ấy là thật hay chỉ là ảo giác?

"Mình nên làm gì đây...?"

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, Parm cúi đầu, vục mặt vào đầu gối nức nở.

Cậu thực sự rất sợ...

-------------------------------------------------------------

"Uiiii, Lookchub"

Manow tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy chiếc hộp đựng đầy những viên Lookchub rực rỡ sắc màu. Cô nàng lập tức nhón một viên bỏ vào miệng.

"Cậu lấy đâu thời gian mà làm vậy? hôm qua thầy cho nhiều bài tập về nhà quá trời."

Parm chỉ cười. Bởi vì không ngủ được cả đêm, nên cậu mới làm món đồ ăn vặt như thế này.

"Mất ngủ à?" Team dụi mí mắt thâm quầng của bạn, một tay vuốt ngược tóc cậu lên như bình thường, mở to mắt nhìn cho rõ.

"Chết rồi Parm!!!" Manow lập tức đổ nước lạnh trong chai vào chiếc khăn tay, chườm lên quầng thâm trên mắt "Mắt c��u sưng hết lên rồi". Manow sợ hãi khi nhìn khuôn mặt bạn. Cô nhận thấy mấy ngày gần đây Parm có vẻ kỳ lạ, nhưng hôm nay tình trạng còn tệ hơn nhiều.

"Cậu có chuyện gì à? Cãi nhau với P'Dean?" Team giúp bạn bằng cách giữ cái khăn chườm. Sự quan tâm, lo lắng của những người bạn khiến Parm cảm thấy ấm lòng. Manow, Team và cả Del đều là những người bạn tốt mà cậu phải thầm cám ơn ông trời đã đối đãi với mình.

"chỉ là khó ngủ thôi" cậu nhóc lắc đầu "gần thi rồi, mình bị căng thẳng quá".

Sắp đến đợt thi cuối kỳ, sau đó trường sẽ đóng cửa và nghỉ lễ. Parm không có việc gì để làm, cậu đang nghĩ tới việc có nên quay về Mỹ như lời mẹ nói.

"Chiều nay P'Dean sẽ tới đón cậu chứ?" Manow lo lắng hỏi. Với tình trạng này của Parm, không th��� để cậu ấy tự lái xe một mình.

"Uhm, ảnh sẽ đón mình. Chiều nay tụi mình có hẹn." Cậu mỉm cười đáp lời cô bạn, khiến Team giả bộ ghen tị túm lấy đầu cậu vò thật mạnh.

"À mà, đừng lo nếu đêm nay mình lại mất ngủ và ngày mai không thể đến trường, mình sẽ báo trước với các cậu một tiếng." Parm mỉm cười ngây thơ nhưng lại khiến người có trí tưởng tượng phong phú như Manow bịt miệng vì xấu hổ

"Điên quá! Hai người tính làm gì hả? woyyyy!!!"

Thật chẳng ngờ câu nói vô tình lại lôi cậu trở về câu chuyện trên chiếc nhà nổi ngày hôm đó!!!

*******

5pm

Trước tòa nhà khoa kinh tế, chiếc xe ô tô màu đen trong bãi đậu đang đợi một vị khách cố định như thường lệ. Parm vẫy tay tạm biệt những người bạn rồi đi nhanh về hướng có người đang đ���i mình trong tiếng trêu chọc của mọi người. Cậu thở dài, mệt mỏi vì một ngày học hành vất vả.

"Em đói chưa?" Dean yêu chiều xoa đầu cậu nhóc.

Parm nắm chặt hai bàn tay trước khi ngước nhìn Dean nở một nụ cười "Em muốn ăn kem".

Người yêu cậu lẽ ra định mở lời trách mắng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc, như tất cả mọi lần khác, tim anh lại nhũn ra

"Ăn cơm trước rồi ăn kem."

Chấm theo thang điểm 10, cá 10 điểm là Dean luôn gục trước ánh mắt này của cậu.

Dean đã mua cho Parm một hộp kem thật lớn rồi ghé qua quầy đồ tươi để mua thực phẩm về nấu cơm. Hôm nay họ ăn trứng ốp la, súp cua và cơm cà ri. Bữa cơm đơn giản nhưng hấp dẫn khiến Dean nhanh chóng chén bay cả đĩa. Người đàn ông trẻ tuổi tráng miệng bằng Lookchoob trong khi cậu nhóc ôm cả hộp kem, vừa xúc vừa xem tivi.

"Đừng ăn cả hộp đó nhé" Dean bất lực nhắc nhở người yêu bé nhỏ. Còn cái người thích ăn kem đến phát khóc quay đầu nhìn anh mỉm cười, tự hỏi có thật người yêu đang nghiêm túc cảnh cáo mình hay không.

Ti vi vẫn chiếu bộ phim truyền hình quen thuộc, nhưng hôm nay không có âm thanh bàn luận, trao đổi về bộ phim như mọi lần. Hai người họ đều trong trạng thái tĩnh lặng. Parm không ngủ, còn Dean vẫn đang để mắt vào màn hình. Parm ngồi bên cạnh anh, nhìn bàn tay to lớn của anh đang chống xuống sàn, nhưng lại không dám chạm vào nó.

Bàn tay ấm áp đã từng bí mật nắm lấy tay cậu trong quán cà phê.

Bàn tay ấm áp đã từng dẫn cậu đi tham quan khắp các tòa nhà.

Bàn tay ấm áp đã từng ôm lấy cơ thể cậu.

"...Parm đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói tr���m thấp vang lên khiến chủ nhân của cái tên giật mình. Parm vội vã ngẩng mặt mới phát hiện ra không biết Dean đã nhìn mình như vậy từ khi nào.

"Em..." Cậu nhóc lúng túng không nói nên lời. Mối bận tâm của Parm suốt những ngày qua đang xoay trong tâm trí.

Ánh mắt Dean ngập tràn lo lắng, anh cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Kể từ lúc Parm gọi điện hẹn hôm nay hai người dùng bữa, anh đã nhận thấy giọng điệu run rẩy của người yêu. Ánh mắt của Parm khi nhìn thấy anh xuất hiện như đang cố kìm nén điều gì đó để không bật khóc thành tiếng. Suốt thời gian họ cùng nhau nấu ăn, Parm không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một lần, thậm chí khi xem phim cùng nhau, Parm luôn ngồi trong lòng anh thì bây giờ, đầu ngón tay cũng không hề chạm.

Một nỗi sợ hãi vô hình bóp nghẹt trái tim Dean.

"P'Dean..."

Dean nắm chặt hai tay, tự dằn lòng đừng nghĩ quá nhiều. Anh nhắm mắt lại khi bàn tay nhỏ bé của Parm dịu dàng vuốt ve gò má, đôi môi mềm mại rất nhanh đặt lên môi anh rồi lập tức rời đi.

Đôi mắt màu ghi xanh mở to, hình ảnh đầu tiên anh thấy là nụ cười quá đỗi ngọt ngào của Parm vẫn vẹn nguyên như ngày hai người gặp gỡ.

"Chúng mình chia tay đi."

Lời nói cuối cùng làm Dean chết lặng.

Parm vẫn mỉm cười trong nước mắt. Cậu muốn dành ba tháng của kỳ nghì dài hơi này để tự vấn lại lòng mình, và cũng là dành thời gian cho Dean suy nghĩ vì sao bọn họ yêu nhau? Là tình yêu đích thực hay chỉ vì định mệnh sắp đặt?

Cho dù Dean không nói ra nhưng cậu biết anh cũng có cùng suy nghĩ. Giữa họ bây giờ không còn bất cứ sự ràng buộc nào nữa, không còn sợi chỉ đỏ, không còn ký ức về quãng đời đã qua.

Giờ là thời gian cho họ hiểu được chính bản thân mình...

__________________________________

Sau tất cả những biến cố, mọi thứ lại trở về nhịp sống bình thường. Trong suốt một kỳ nghỉ dài, Parm vẫn quyết định không quay về Mỹ, thay vào đó cậu đăng ký một khóa học hè ở trường cùng với hội bạn bè thân thiết: Manow, Team, Del. Sự kiện bộ phim ngắn của CLB điện ảnh được giải bạc trong liên hoan phim khiến CLB này trở thành nơi thu hút rất nhiều thành viên tới đăng ký, cùng với việc hoạt động ngoại khóa được tính làm điểm học phần thì CLB nấu ăn nơi Parm là thành viên cũng đón không ít người mới.

Hôm nay, CLB nấu ăn tổ chức một buổi trải nghiệm cho sinh viên năm nhất. Parm cùng với chủ tịch CLB làm mẫu cách để chế biến một món bánh cho các thành viên trong đội. Rất nhiều dụng cụ từ cắt gọt, đến luộc hấp cùng nhau tạo thành một đống hỗn độn. Với mỗi bước thực hiện cụ thể, Parm đều dùng tay hướng dẫn một cách thành thục và cảm thấy hạnh phúc khi thành quả làm hài lòng khẩu vị của mọi người. Cá nhân Parm, cậu đam mê làm những món đồ tráng miệng của Thái.

"Parm, nước cốt dừa xong rồi."

P'Deck, một thành viên nam v���i cơ thể cao to lực lưỡng giúp cậu nhóc đổ phần thạch vào phần nước cốt. Hôm nay Parm sẽ dùng hai nguyên liệu là kem dừa cùng với nước ép lá nếp để tạo ra hương vị thơm ngon cho món ăn.

"Đây là phần nước được ép từ lá dứa" Parm đặt một tô màu xanh thẫm sang bên cạnh.

Cậu chăm chú nhìn thứ nguyên liệu quen thuộc ấy trong lòng lại chẳng thể gượng cười. Nó làm Parm nhớ tới hình ảnh bàn tay to lớn của ai đó đã từng vụng về giúp cậu ép lá, đến nỗi làm mọi thứ lung tung lộn xộn cả lên.

"Hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn làm một món tráng miệng, thường được ăn như một món quà chiều, tên gọi Inthanin. Đây là một món ăn truyền thống khá lâu đời, ngày nay còn rất ít người biết đến nó." Parm bắt đầu bước đầu tiên bằng cách đổ bột năng vào tô nh��o, thêm phần nước ép trộn đều để tạo thành một hỗn hợp màu xanh nhạt.

"Thực ra chúng ta ko cần thêm bất cứ thành phần nào nữa, nhưng cái khó nhất là làm sao để hỗn hợp này được nấu chín một cách hoàn hảo và việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian." Parm thêm vào hỗn hợp một chút nước rồi từ từ đổ hỗn hợp sang một chiếc thau đồng, nhẹ nhàng đảo đều tay. Mùi hương của lá nếp tỏa ra khiến dạ dày của hầu hết mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt lên tiếng.

Từ một hỗn hợp chất lỏng sền sệt có thể khuấy lên dễ dàng, nguyên liệu dần cô đặc lại và trở nên trong suốt như thạch, cùng với màu xanh vô cùng bắt mắt.

"Khi bột đã đạt độ trong như thế này, chúng ta vặn nhỏ lửa và cho thêm đường."

Vừa nói Parm vừa cho thêm đường vào hỗn hợp, đảo cho tới khi chúng tan ra quyện vào lớp bột mịn.

"Trước khi hoàn thành, đem hỗn hợp này để vào khay đá, sẽ giúp chúng nhanh nguội và trở nên cứng hơn".

Trong khi chờ cho bột nguội, Parm chuẩn bị những chiếc cốc nhỏ, đổ vào đó hỗn hợp nước cốt sữa dừa thơm ngon.

"Giờ sẽ múc bột thành từng miếng nhỏ, thật đều tay" Sau khi rửa tay sạch sẽ, Parm dùng ngón tay nặn bột thành từng viên nhỏ, rồi múc vào phần nước cốt dừa đã được chuẩn bị sẵn cho mọi người.

"Sau cùng thêm đá và dừa non là hoàn thành một món ăn ngon mắt"

P'Deck múc từng thìa đá cho vào chén nhỏ để mọi người thưởng thức. Mùi thơm của lá dứa kết hợp với vị ngọt dịu của nước cốt dừa gây ấn tượng mạnh mẽ cho những người lần đầu tiên được thưởng thức. Phần bột bánh v�� dừa non mềm đến nỗi không cần phải nhai. Nhiều người giơ tay xin thêm cho tới khi món chè nhanh chóng hết sạch.

Trước khi buổi nấu ăn thực nghiệm kết thúc, mọi người lục đục ra về, Parm ngồi xuống mở cuốn sổ ghi chép, suy nghĩ xem buổi sau sẽ làm món gì tiếp theo. Có thể được làm những món tráng miệng mình thích và tham gia vào hoạt động của CLB là cách để cậu quan tâm tới bản thân mình hơn và cũng để bắt đầu nhìn nhận lại cảm xúc của chính mình.

Đã ba tháng nay, dù cậu và P'Dean không hề gặp nhau nhưng mỗi ngày Dean đều nhắn tin hỏi han cậu những điều vụn vặt trong cuộc sống. Đơn giản như những việc ăn uống, ngủ nghỉ hoặc chỉ là để hỏi cậu đã sao rồi. Dù Dean có đồng ý với việc cả hai cho nhau thời gian và khoảng cách để tự vấn lại tình cảm thì Dean vẫn là Dean. Parm cũng vậy. Cậu vẫn hằng ngày trả lời tin nhắn hay đôi khi chụp một bức hình về món tráng miệng cậu làm gửi lại cho anh.

Cứ như thể họ vừa mới quen nhau.

Team thậm chí còn trêu chọc rằng, hai người họ đang trong giai đoạn đầu của việc tán tỉnh.

"Parm...và Dean vẫn còn bên nhau chứ?"

Deck đang thu dọn đống chén đĩa từ những thành viên khác của CLB tiến lại gần đứng cạnh đàn em. Thật không bình thường khi lâu rồi anh không nhìn thấy bạn trai của cậu nhóc này xuất hiện lấy một lần, cộng với việc Parm cũng lâu rồi không còn nhắc đến người đó nữa.

Parm mở cuốn sổ tay, ngay trang đầu tiên là tờ giấy note với dòng chữ viết tay đầy hoài niệm. Vậy mà đã gần một năm, cậu vẫn còn giữ mảnh giấy nhỏ. Cái lần đầu tiên nhận được nó cùng với chai nước ép màu vàng như một món quả cám ơn cậu nhận từ người đó.

"Em và P'Dean chưa từng rời bỏ nhau."

Cái thời kỳ gọi là "tạm chia tay" này không có nghĩa là họ sẽ rời bỏ nhau vĩnh viễn, không đồng nghĩa với việc họ sẽ ngừng quan tâm tới đối phương. Đây chỉ là biện pháp phù hợp nhất thời để cả hai cùng suy nghĩ về tình cảm của chính mình.

"P'Deck, nói em nghe anh định làm món gì cho tuần tới?" Parm đổi chủ để bằng một câu hỏi cho đàn anh.

Deck giãn hàng lông mày, xoa đầu cậu nhóc rồi dúi một tờ giấy vào tay đàn em.

"Sao không thử hỏi người được ăn món đó nhỉ?" Anh gật đầu, trong khi Parm trưng ra một bộ mặt khó hiểu.

Parm nhìn mảnh giấy còn được gấp trong tay, bần thần khi nhìn thấy dòng chữ viết tay quen thuộc, giống hệt với nét chữ trên tờ giấy nhớ mà cậu vẫn giữ bấy lâu nay.

Không thể nào quên.

Parm mím cặp môi mỏng, mắt nhắm lại cố giữ để mặt mình không đỏ lên.

"Em nghĩ mình biết nên làm món gì rồi" Cậu đặt lại mảnh giấy vào trong cuốn sổ, chắc chắn nên tìm hồ để dính nó bên cạnh tờ giấy note kia.

Deck nhếch lông mày mỉm cười.

"Món gì vậy?"

"Leum Gleun".

Chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc. Nhóm của Parm đón một tin vui bất ngờ. Del tiết lộ rằng cô ấy đã đồng ý hẹn hò với P'Alex. Người con gái xinh đẹp với đôi mắt màu ghi xanh thông báo cùng với một nụ cười rạng rỡ. Lúc đầu, mục đích của Alex vì không ưa Dean và đã coi cô em gái này như một điểm yếu của anh nên mới tìm cách tiếp cận cô ấy. Chẳng ngờ sau một thời gian liên lạc, chuyện trò, họ dần biết nhau rồi hẹn nhau đi ăn, đi xem phim và đến một ngày phát hiện ra cảm xúc tốt đẹp dành cho nhau.

Del cũng nhìn thấy mối quan hệ giữa P'Dean và P'Don ngày càng gần gũi, hai anh em chơi cùng nhau rất nhiều.

Ngay khi cô bạn thân nhất của mình thú nhận rằng cô ấy không còn độc thân nữa, Manow cũng giơ tay để tiết lộ bí mật của mình. Cô đang khởi đầu một mối quan hệ với một anh chàng trong CLB bơi. Có vẻ như việc thường xuyên lui tới CLB để cổ vũ cho bạn, Manow đã được trời ban cho một anh chàng năm tư tốt bụng như một món quà đối đáp. Team sẽ nhân chuyện này, khi đến CLB sẽ tìm cách trêu chọc đàn anh tới đỏ mặt tía tai cho biết.

"Phải rồi, Parm" Team đột nhiên nhớ tới một người. Cậu do dự nắm lấy ba lô, đắn đo không biết có nên hay không.

"Hửm" Parm rời mắt khỏi màn hình ��iện thoại.

"Về món tráng miệng Leum Gleum, mọi người trong ClB đều gửi lời cám ơn cậu."

"Ờ....uh"

Parm nở một nụ cười rồi lại dán mắt vào dòng tin nhắn trên ứng dụng Line chat. Ứng dụng màu xanh quen thuộc báo tin về một bức ảnh, ai đó mà cậu nhớ nhung sâu sắc vừa mới đăng lên. Món tráng miệng mang đầy hoài niệm có cái tên 'Bánh quên nuốt'. Gò má trắng trẻo của cậu nhóc ửng hồng vì dòng tin nhắn như một thông điệp mà Dean muốn gửi cho cậu.

Trái tim cậu cũng vì thế đập rộn ràng.

***********************************************

Trong cơn mơ màng, cậu nhóc đứng giữa một căn phòng, cơ thể cậu run lên khi nhận ra nơi mình đang đứng. Vẫn bộ sô pha ấy, chiếc bàn ăn ấy... trong ký ức của mình cậu vẫn chưa thể nào quên được.

Căn hộ chung cư của Korn và In.

Parm run rẩy, cảm thấy như bị ai đó đánh cho nát bấy. Cậu chưa sẵn sàng để đối diện với những ký ức đau thương đó một lần nữa. Rồi có tiếng mở cửa làm cậu giật nảy, hình ảnh ai đó đang bước vào căn phòng khiến cậu sợ tái đi.

Chàng trai trắng trẻo, dáng người mảnh dẻ đang cười đùa thoải mái trong khi người còn lại rượt đuổi phía sau. Cả hai tranh luận một lúc sau đó ôm ghì lấy nhau với gương mặt vô cùng hạnh phúc.

Là Korn và Intouch.

Không phải là ký ức ảm ảnh mà Parm vẫn luôn sợ hãi, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc đang lấp đầy.

Parm cảm nhận được như chính mình cũng đang trải qua niềm hạnh phúc ấy. Rồi Intouch dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.

Parm quay trái quay phải, xác định xem có đúng là Intouch đang nhìn mình hay không.

Intouch đang ôm người cậu ấy yêu thật chặt, khu��n mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của người ấy nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, dịu dàng nở một nụ cười. Đôi môi Intouch mấp máy, nói với Parm bằng khẩu hình dù chẳng hề phát ra âm thanh, nhưng lặp đi lặp lại trong tâm trí của cậu. Hai chữ

Cám ơn!

Parm cũng đáp lại bằng một nụ cười. Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt cậu nhoà đi. Đôi mắt Parm đỏ lên, hai hàng nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài trên gò má như lời từ biệt với một phần cuộc đời của chính mình. Cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Chỉ mất một lúc, hình ảnh cậu thấy lại trở nên rõ ràng. Ở một góc khác của căn phòng, người đàn ông cậu yêu xuất hiện, vẫn mãi là ánh mắt dịu dàng thuỷ chung nhìn cậu, khiến cậu không ngăn được nước mắt của mình tuôn rơi.

Tình cảm của Parm như vậy đã rõ, cậu đã tìm được cho mình câu trả lời. Giờ Parm đã có thể tự tin mà khẳng định, cậu thực sự yêu, rất yêu người đàn ông ấy.

"P'Dean.....!"

[Nức nở]

Từ trong cơn mơ, chàng trai nhỏ bừng tỉnh. Ánh sáng duy nhất từ chiếc đồng hồ điện tử hiện thị 2am le lói trong màn đêm tĩnh mịch. Parm sờ lên hai gò má đã ướt đẫm tự bao giờ.

Anh chỉ muốn nói là em mặc bộ này...thật dễ thương.

Parm phùng miệng ra nhìn giống con cá nóc.

Tin anh không?

Anh đã đợi em từ rất lâu rồi... giờ anh không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Hứa với anh, nha.

Anh yêu em.

Parm, đừng rời xa anh nhé.

Những lời thì thầm của Dean không to không nhỏ, quẩn quanh khắp căn phòng. Parm nắm chặt tấm thẻ bạc mà anh đã trao cho cậu trước đó trong tay, nước mắt trào ra, rơi lã chã cả lên quần áo.

"Em có thể đi đâu được...." Parm lặp lại câu nói của mình trong vô thức "...khi em đã thuộc về anh mất rồi."

Parm chăm chú nhìn chiếc vòng bạc trên tay, nghĩ về cái ngày cậu gặp anh ở khoa Quản trị, giữa những tiếng trêu đùa của bạn bè khi sợi chỉ đỏ ngẫu nhiên Parm chọn, vô tình đầu còn lại buộc trên ngón tay út của P'Dean.

Hai người đúng là...trời sinh một cặp.

Cậu nhớ hình như đã có ai đó nói như vậy.

Parm siết chặt chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay.

Nếu như sợi chỉ đỏ tồn tại giữa họ đã bị cắt đứt, vậy thì tại sao chính họ không tạo ra một sợi chỉ đỏ khác cho riêng mình?

Cậu nhóc lật chăn rồi lập tức leo xuống giường. Parm bật đèn, vội vàng tìm chìa khoá xe và điện thoại, chẳng cần quan tâm đã mấy giờ rồi, chỉ cần biết cậu phải gặp Dean ngay tức khắc. Cậu muốn gặp anh, muốn gặp người mà cậu yêu bằng cả trái tim, muốn nói cho anh tất cả những cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.

Tìm được những thứ mình cần, Parm lao ngay ra cửa. Nhưng ngay khi cửa phòng bật mở, cậu nhóc bất ngờ va phải một lồng ngực cứng cáp, theo quán tính bật ngửa về phía sau. Rất may, khuỷu tay của cậu đã được một bàn tay ai đó nắm lấy, lôi trở về đúng lúc.

Parm mở to hai mắt nhìn thật kỹ vị khách không mời lúc nửa đêm. Rồi khoá phòng, khoá xe, điện thoại đang cầm trên tay bỗng chốc bị lãng quên nhất loạt rơi xuống đất. Cậu nhoài người, dùng tất cả sức lực, tình yêu và nỗi nhớ nhung, chờ đợi, đem cơ thể cao lớn của đối phương, ôm ghì vào lòng.

"Anh!!!!!!!" Parm khàn giọng hét, tay nhéo hai bên má của Dean để xác định đây không phải là một giấc mơ.

"Em nhớ anh!" Parm nói trong nước mắt.

"Em yêu anh, yêu nhiều lắm!!!" Cậu liên tục lặp lại trong tiếng nức nở không ngừng.

Dean ôm cơ thể nhỏ bé của người yêu vào lòng, hôn lên gương mặt dàn dụa nước mắt với mọi cung bậc của cảm xúc. Vừa mới đây thôi, Dean cũng đã mơ thấy Korn ôm Intouch như thế. Gương mặt của hai người vô cùng hạnh phúc, Korn đã mỉm cười nhìn anh và thì thầm chi đó, cho đến khi hình ảnh của người anh yêu xuất hiện trong giấc mơ. Trái tim Dean như thắt lại, nỗi nhớ nhung giày vò anh, khiến anh không chịu đựng nổi, cho đến khi lái xe ra đường lúc nửa đêm, chỉ để tới đây gặp được Parm lúc này.

Anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh đã bỏ lỡ mất quá nhiều thời gian rồi!

"Anh cũng yêu Parm, anh cũng nhớ Parm. Nhiều lắm."

Dean vừa nói, vừa đóng cửa phòng, đẩy người yêu vào bên trong "Anh không thể đợi được nữa, anh không chịu đựng nổi nữa". Dean ịn môi mình lên cánh môi mềm mại của Parm, hôn lên nó, cắn mút nó. Nụ hôn mãnh liệt khiến Parm không thở nổi, khiến phiến môi hồng đỏ tấy sưng lên.

"Em biết...em biết...em xin lỗi..."

Parm nhắm nghiền hai mắt. Cơ thể họ cứ thế quấn lấy nhau, cùng xô ngã lên chiếc giường êm ái. Chăn gối theo đà hỗn loạn. Bộ quần áo ngủ lập tức bị lột ra một cách dễ dàng, vứt lung tung dưới sàn nhà. Cả cơ thể ấm áp của Dean trùm lên người cậu. Parm hé môi, tiếp đón đầu lưỡi mềm mại của đối phương. Cả hai cuồng loạn sờ mó khắp cơ thể, chỉ hận không thể đem cả hai hoà tan vào thành một.

Parm run run lột bỏ từng lớp quần áo vướng víu trên người Dean, rất nhanh, chỉ còn lại hai cơ thể trần trụi, da thịt kề sát. Người đàn ông cao lớn, ôm trọn lấy cơ thể bé nhỏ của đối phương trong lòng mình.

Bàn tay của Parm xoa khắp tấm lưng trần vạm vỡ, cảm giác đụng chạm đầy vương vấn, mùi hương cơ thể thân thuộc tỏa ra từ người Dean khiến toàn thân cậu nóng như có lửa. Nụ hôn mạnh bạo khiến Parm muốn ngừng hơi thở. Nỗi nhớ như có một chất xúc tác mãnh liệt đem hai cơ thể mơn trớn nhau không ngừng.

"Ahhhh..."

Parm nhíu chặt hàng lông mày, cảm nhận đôi môi nóng rực của đối phương kéo dài một đường từ miệng, cổ, xương quai xanh, rồi đến bụng. Cái lưỡi của Dean liếm một vòng, răng khẽ cắn vào bên hông làm cả người Parm run rẩy. Lồng ngực rộng rãi ấm áp chơi đùa với hạt đậu nhỏ trên ngực Parm, xoa nắn khiến nó trở nên đỏ lựng.

"P'Dean..." Parm rên rỉ trong hơi thở đứt quãng, cơ thể thành thật phối hợp nhịp nhàng với người yêu, trôi theo ham muốn đang trào dâng mãnh liệt. Hành động ấy lại như một chất kích thích, càng làm cho kẻ xâm chiếm kia khát khao "bắt nạt" cậu nhiều hơn nữa.

Yêu thương! Nhung nhớ! Ham muốn tới tận cùng.

Cậu nhóc lật người, rên lên khi cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của đối phương tìm tới điểm bí ẩn sau cặp mông láng mịn đang nhếch lên cao. Parm xấu hổ tới nỗi không dám nhìn. Cơ thể cậu nhóc căng cứng, chịu đựng đầu lưỡi nóng rực thâm nhập sâu hơn vào hang động nhỏ. Dean tiếp tục chơi đùa ở vị trí đó cho tới khi nó ướt đẫm. Anh dùng một ngón tay thăm dò điểm nhạy cảm trong cơ thể Parm làm cậu đứng ngây ngất. Cả ngón tay Dean như bị nuốt trọn.

Dean ngậm lấy 'cậu nhỏ' của Parm vào miệng, cúi đầu, để vòm họng bao bọc từ gốc tới ngọn. Tay còn lại cũng chẳng rảnh rang, dừng lại ở bụng dưới của Parm mà vuốt ve âu yếm. Anh chỉ dừng lại khi cảm nhận được hai bắp đùi của Parm đã cứng ngắc.

"...uhm...Parm..."

"Đủ...đủ...rồi..." khuôn mặt Parm đỏ bừng, nói với người yêu bằng giọng lắp bắp "...anh...vào đi..." rồi vươn tay nắm lấy vật hình trụ căng cứng của người yêu.

Dean trầm mình đưa bộ phận nóng bỏng xâm nhập vào bên trong hang động chật hẹp. Parm cắn môi tới bật máu, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Parm vẫn cảm thấy đau đớn nhưng hạnh phúc và trên tất cả là cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cơ thể.

"Ôm em...ôm chặt em..." Parm vòng hai cánh tay qua cổ Dean, đầu ngón tay vô thức bấm vào vai anh vì đau đớn.

Chỉ khi không thể vùi chính mình vào sâu hơn nữa, Dean mới dừng lại thở hắt ra. Cơ thể nhỏ bé của người yêu được Dean ôm ghì lấy, cùng lúc nâng cả hai người lên. Cậu nhóc nhỏ cũng phối hợp nương theo, bám lấy luồng hơi ấm đang phủ bên trên người cậu.

"Yêu em..." giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở ướt át vang lên bên tai

...và rồi bắt đầu quá trình di chuyển...

Theo mỗi nhịp chuyển động của hai cơ thể cùng với tiếng thở hổn hển gấp gáp, chiếc giường chật hẹp mạnh mẽ rung lên. Parm vùi mặt vào gối đầu phát ra tiếng rên rỉ. Cả người bị Dean kẹp dưới thân phát run, miệng "Aaa" lên khi anh liên tục cọ sát vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể cậu. Parm cong người chịu đựng sự kích thích tột độ. Vật nóng khổng lồ của Dean như muốn đâm sâu vào tới bụng, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ

"Phi...sâu quá...nữa đi..."

Những lời lảm nhảm trong vô thức của cậu nhóc càng châm ngòi cho dục vọng của Dean bùng phát mãnh liệt hơn.

Dean tách hai cặp đùi trắng nõn, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ loạn ngôn kia lại. Lưỡi anh càn quấy vào sâu bên trong, di chuyển khắp vòm miệng. Nụ hôn sâu phát ra những âm thanh xấu hổ. Cậu nhóc đưa tay xuống, chạm vào phần liên thông giữa hai người, cảm nhận được sự ướt át trơn nhầy cùng với nhịp di chuyển càng lúc càng mãnh liệt.

Muốn ôm ghì lấy nhau bằng toàn bộ sức lực.

Muốn yêu nhau bằng tất cả tâm hồn.

Parm vòng tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh. Dean phát ra tiếng lầm bầm khi vật nóng của anh ở phía dưới của Parm ngày càng siết chặt. Anh di chuyển càng nhanh cùng với tiếng rên không ngừng của người phía dưới. Mặt Parm đã đỏ như gấc, cả người căng cứng, rên rỉ liên tục gọi tên người yêu

"Dean...Anh Dean...ugh...ahhhh..."

Rồi đạt đến điểm thăng hoa và giải phóng dục vọng căng tràn.

Hình ảnh trước mắt cậu như mờ ảo, Parm nhắm nghiền, thở dốc, cảm nhận một dòng nóng ấm màu trắng đục chảy đầy trên bụng. Bộ phận nóng hổi của người yêu vẫn còn ở bên trong cậu, lưu luyến chẳng chịu rời đi.

"Em ổn chứ?" Dean ịn một nụ hôn ngọt ngào lên trên gò má ướt đẫm mồ hôi, dịu dàng lật Parm nằm ngay ngắn trên giường. Ánh mắt quan tâm nhìn cơ thể lờ đờ vì mất sức của cậu nhóc. Nhưng Parm lại giơ hai tay, kéo anh vào lòng.

"Ôm em đi"

Ôm chặt lấy em và không bao giờ chia cắt nữa.

************************************************

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Dean kéo rèm để ánh sáng lọt vào dễ dàng hơn. Cả anh và Parm đêm qua đều không ngủ. Họ chỉ lặng lẽ ôm nhau, nhìn nhau và trao cho nhau những cái hôn ấm áp.

"Em có muốn ngủ chút không?" Dean lo lắng xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của Parm.

Cậu nhóc lắc đầu, chỉ tiếp tục rúc vào lòng người yêu, chiếm trọn lấy nguồn hơi ấm tự nhiên ấy.

Dean nói cho tới khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, họ sẽ dành trọn thời gian bên nhau

"Em nhớ anh, Dean" Parm dịu dàng nói.

Dean nhéo gò má ửng hồng của cậu nhóc "Parm là người yêu cầu chia tay na" giả bộ giận dữ khiến cậu nhóc xấu hổ tiếp tục vùi sâu vào trong chăn.

Parm chỉ để lộ ra hai con mắt, làm mặt hối lỗi.

"Vì khi đó...em bối rối."

Dean xoay người nằm ngửa, kéo cậu nhóc phủ lên trên người mình "Bây giờ thì sao?"

"Hết rồi" Parm nở một nụ cười rạng rỡ "Em yêu anh". Cậu trườn bên trên người anh, mổ chóc vào môi anh.

"Anh cũng yêu Parm" Dean xoa đầu Parm âu yếm.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Dean ngồi dậy, để Parm ngồi trong lòng mình. Anh đặt cằm lên bờ vai mảnh dẻ của cậu nhóc, kéo cơ thể bé nhỏ của cậu trong vòng tay

"Ba tháng qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều..."

"..."

"...anh đã đổi Họ của mình"

"Hả?!?" Parm mở to hai mắt, quay lại nhìn người yêu bối rối "Đổi họ? Vì sao? Để làm gì ạ?"

Phản ứng kích động của cậu nhóc làm anh mỉm cười.

"Anh không còn là Ratthanon Wongnate nữa mà là Ratthanon Chatpokin"

...

Chatpokin

...

"Phi..." Cậu nhóc dường như chưa dám tin.

"Anh muốn nhận được sự tha thứ từ Ba In, và muốn xin lỗi In..."

"...hic..."

"...shhhh...đừng khóc...ngoan" Dean hôn lên mu bàn tay cậu nhóc.

Parm bật cười trước những lời dỗ dành giống trẻ con của Dean. Cậu bĩu môi, ôm người yêu lần nữa.

"Cám ơn..."

Dean dịu dàng xoa lưng cậu nhóc, đôi mắt sắc sảo đẹp đẽ bất chợt dừng lại ở chiếc bàn cạnh giường, nơi chiếc ví của anh đang nằm yên ở đó. Dean huých nhẹ khuỷu tay hất hàm

"Lấy giùm anh cái ví"

Dù cảm thấy hơi khó hiểu Parm vẫn nhích người lấy bóp tiền đưa cho Dean. Đầu lông màu cậu nhóc hơi chau lại khi cảm nhận được sự đau đớn phía hạ thân. Dáng di chuyển kỳ quặc khiến Parm đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi vẫn đủ tinh ý để nhận ra điều đó, anh dịu dàng massage cho Parm. Thật không đếm được hôm qua bọn họ làm chuyện đó bao nhiêu lần nữa.

"Em mở ra đi"

Parm vô tư mở bóp của Dean ra, vô tình nhìn thấy giờ giấy nhớ với dòng chữ viết tay của chính mình khi xưa làm cậu vui vẻ đỏ mặt.

"Hồi đó anh đã biết là em?" Cái ngày Parm dán tờ giấy này vào tài liệu để lại cho Dean trong thư viện nhưng không hề viết tên mình lên trên.

"Tất nhiên rồi".

Dean hôn lên thái dương Parm, kéo cậu ngả người dựa hẳn vào lòng mình "Em mở ngăn đựng xu ra đi"

Parm kéo khóa, thò ngòn tay vào ngăn đựng tiền chật hẹp, mò mẫm tìm thứ Dean cất kỹ trong đó. Ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào nó, Parm ngỡ ngàng, bối rối nhìn người yêu.

"Phi...Dean"

"Lấy ra đi" Đôi mắt đẹp của Dean ôn nhu quá đỗi khiến người nhìn nó cảm thấy run rẩy. Cuối cùng, ngón tay dài của Parm móc vật đó ra.

Là nhẫn của Intouch.

"Bà Ngoại đã đưa nó cho anh. Chiếc nhẫn của dòng họ Chatpokin được truyền lại cho người con trai lớn nhất của gia đình, bây giờ anh là người đó."

Dean đặt chiếc ví xuống bên cạnh, nâng bàn tay người yêu nhẹ nhàng hôn lên "Nó không phải là thứ gì đắt đỏ, nhưng đây là vật quan trọng và đáng giá nhất mà anh đang giữ."

Dean cầm chiếc nhẫn, lồng vào ngón tay Parm, đặt lên đó một nụ hôn lần nữa. Một giọt nước mắt hạnh phúc, nghẹn ngào nhỏ xuống mu bàn tay Parm.

Parm vội vã ôm lấy Dean, để cho anh được khóc.

Cậu im lặng vùi mặt vào bờ vai rộng rãi, không biết dùng từ ngữ nào để có thể diễn tả hết tình yêu của mình dành cho anh.

"Sau khi tốt nghiệp, mình về sống với nhau na" Dean thì thầm.

Parm gật đầu.

"uhm"

"Bên nhau đến hết cuộc đời này"

"uhm"

"không bao giờ chia cách nữa."

"sẽ không bao giờ nữa..."

Hứa sẽ tìm nhau cho tới ngày gặp lại.

Hứa sẽ bên nhau mãi mãi không xa rời.

-----------------------------------------------------------

Sau khi tốt nghiệp, Dean tiếp tục dành 2 năm thạc sĩ ở chính ngôi trường anh từng theo học rồi mới về làm việc cho công ty của ba. Người đàn ông trẻ đã cố gắng rất nhiều tự dựa vào sức mình trong công việc chứ không lạm dụng vị trí là con trai của chủ tập đoàn. Nhưng điều thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của anh là khi có thêm nhiều người thân bước vào đó. Cứ mỗi kỳ nghỉ, Dean và Parm luôn luôn dành thời gian tới thăm chú Krit. Cho dù có bị P'Sin trêu chọc tới phát cáu, điều đó cũng chẳng hề gì. Thi thoảng, anh mượn những cuốn sách của Korn về đọc, những cuốn sách đó có lẽ là sở thích chung của cả hai người.

Còn với Parm, sau khi ông Nội qua đời, cậu cũng đã mở lòng hơn rất nhiều. Mảnh đất nơi có căn hộ chung cư cũ của Korn và In giờ đã chuyển sang cho Parm sở hữu. Cả chú Krit và bà Ngoại muốn đầu tư để dỡ bỏ tòa nhà cũ và xây trên đó một ngôi nhà mới. Cả Dean và Parm đã phải đấu tranh với người lớn để đi tới một thỏa thuận chung. Người lớn sẽ bỏ tiền xây cho hai đứa một căn nhà hai tầng xinh xắn, còn Dean sẽ tự mình mượn tiền của ba trước, xây một nhà hàng ngay đó dành riêng cho người anh yêu như đã h���a. Tất nhiên, Parm đã có kế hoạch kinh doanh nhà hàng một cách chăm chỉ để mau chóng trả lại tiền cho ba chồng.

Sau khi Parm tốt nghiệp, mọi thứ đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới.

Một nhà hàng Thái vừa phải, không quá cách xa trục đường chính với 5-6 chỗ đậu xe đã đi vào hoạt động, dù không quảng cáo gì nhiều nhưng lúc nào cũng đông khách. Thực khách truyền tai nhau về những món ăn được trình bày tỉ mỉ và mang hương vị đặc trưng của nhà hàng. Muốn tìm tới đây thưởng thức, nhiều khi cần gọi điện đặt chỗ trước. Vào một số ngày đặc biệt, họ còn có cơ hội được phục vụ những món tráng miệng truyền thống lâu đời, lạ mắt của Thái Lan. Những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng như leum gleun, lookchub, hom hwan, bulan dan mekh, phra pai, và cả chor muang có thể bán hết một cách nhanh chóng.

Nhà hàng không có quá nhiều nhân viên, nhưng ai cũng làm việc một cách chăm chỉ. Sau khi đã truyền dạy cho nhân viên đến khi họ tự tin với kỹ năng nấu nướng của mình, Parm mới có chút thời gian để nghỉ ngơi chút đỉnh. Thay vì việc cậu phải thức dậy lúc 4 giờ sáng để chuẩn bị cho cửa hàng thì giờ cậu có thêm thời gian để ngủ nướng và chuẩn bị cho người bạn đời của mình bữa sáng.

"Uhmmm..."

Giọng điệu ngái ngủ phát ra từ cơ thể cao lớn trên giường. Điều hòa không khí đã tắt chế độ làm lạnh, chỉ để lại chút quạt gió dễ chịu. Dean nhích người mò mẫn sang bên cạnh, có lẽ người yêu dấu của anh đã thức dậy trước đó một lúc rồi.


Load failed, please RETRY

Wöchentlicher Energiestatus

Rank -- Power- Rangliste
Stone -- Power- Stein

Stapelfreischaltung von Kapiteln

Inhaltsverzeichnis

Anzeigeoptionen

Hintergrund

Schriftart

Größe

Kapitel-Kommentare

Schreiben Sie eine Rezension Lese-Status: C9
Fehler beim Posten. Bitte versuchen Sie es erneut
  • Qualität des Schreibens
  • Veröffentlichungsstabilität
  • Geschichtenentwicklung
  • Charakter-Design
  • Welthintergrund

Die Gesamtpunktzahl 0.0

Rezension erfolgreich gepostet! Lesen Sie mehr Rezensionen
Stimmen Sie mit Powerstein ab
Rank NR.-- Macht-Rangliste
Stone -- Power-Stein
Unangemessene Inhalte melden
error Tipp

Missbrauch melden

Kommentare zu Absätzen

Einloggen