Lâm Triệt muốn chống cự thì lại cảm giác được bàn tay của anh mạnh mẽ đẩy cô vào áp vách tường lạnh băng, cơ thể anh bắt đầu áp sát, bàn tay còn lại đã từ phía dưới đang len lỏi đi vào.
Sự đụng chạm da thịt này trong nháy mắt làm Lâm Triệt rùng mình, thân thể khẽ run rẩy không kiềm chế được, bàn tay tay thô ráp của anh mân mê trên cơ thể cô, để lại từng đợt sóng trong đáy lòng.
Quần áo của cô đã bị vén lên hơn phân nửa, bàn tay anh vuốt ve theo đường cong hoàn mỹ, lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ rời môi, hơi thở của anh vẫn còn dồn dập, ánh mắt khẽ liếc về hướng âm thanh đang phát ra inh ỏi, trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng. Môi của anh vẫn còn lưu lại hương vị của cô, làm anh cảm thấy mê luyến, không những không cảm thấy ghê tởm mà ngược lại lưu luyến không nỡ rời bỏ.
Ánh mắt Lâm Triệt lúc này mê ly bần thần, hai gò má ứng hồng làm người khác nhìn vào cảm thấy xao xuyến. Anh nhẹ nhàng buông ra cô, bàn tay vẫn còn run run, liếc mắt nhìn Lâm Triệt một cái rồi mới quay đầu lấy di động.
Là trợ lý của tổng thống gọi đến, Cố Tĩnh Trạch lập tức bắt máy: "Có chuyện gì?"
"Nhị thiếu gia, tôi vừa nhận tin quả thật có một phụ nữ tiến vào khu vực nghỉ ngơi của tổng thống, nhị thiếu biết người này sao?"
"Đúng, tên Du Mẫn Mẫn."
"Vậy đúng là cô ta, nhị thiếu gia xin yên tâm, tổng thống đã cho người đưa cô ta trở về, không có gì đáng lo nữa."
"Được, cảm ơn."
"Nhị thiếu gia không cần khách khí, tổng thống nhờ tôi gửi lời hỏi thăm ngài và thiếu phu nhân. Vài ngày nữa tổng thống sẽ trở lại Cố gia, hy vọng có dịp được gặp thiếu phu nhân."
"Vậy sao, được, nhất định có cơ hội." Cố Tĩnh Trạch nở nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn qua thấy Lâm Triệt vẫn thẫn thờ trong trang phục hỗn độn.
Cúp máy, anh nhìn Lâm Triệt: "Người quản lý của em không sao rồi."
Lâm Triệt ngước mắt nhìn anh.
Một chuyện như vậy vừa xảy ra, mà gương mặt của anh vẫn bình thản giống như không có gì quan trọng, ánh mắt còn điềm nhiên mà nói chuyện với cô.
Nhưng còn cô, cô vẫn còn đang nghĩ đến thời điểm anh đụng chạm thân thể, lưu lại từng gợn sóng trên người cô, vô cùng rõ ràng, trong lòng cô chỉ có tức giận, thật là chỉ muốn giết chết anh cho xong.
Cô hậm hực dậm chân: "Đi ra ngoài! Lưu manh!"
"..."
Cố Tĩnh Trạch chưa kịp phản ứng thì Lâm Triệt đã bước đến, hùng hổ lấy tay đánh liên tục vào người anh, tuy sức của cô không thể làm anh đau, nhưng mà cũng thật phiền.
Cố Tĩnh Trạch chỉ đành lùi về phía sau mà nhìn bộ dáng phát điên của cô, tuy có thể dễ dàng đè lại thân thể gầy yếu của đối phương nhưng anh lại không làm gì cả, đơn giản là tuỳ ý để cô đẩy anh ra bên ngoài phòng.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Lâm Triệt, em làm gì vậy?"
Anh nắm cánh tay của cô lại, nhìn gương mặt nóng bỏng đang thở hổn hển.
Lâm Triệt phẫn nộ trừng mắt lên: "Lưu manh, đi ra ngoài!" "Lưu manh?"
Anh nhíu mày lại: "Em là vợ của tôi, cho nên những gì tôi làm có vẻ đều là hợp tình hợp lý cả?"
"..." Lâm Triệt vô ngữ, không còn gì để nói.
Cố Tĩnh Trạch nhướng mày nói: "Cho nên giờ em lại tính nói dối người khác rằng mình chưa kết hôn mà đi tìm bạn trai?"
"Tôi..." Lâm Triệt nghĩ lại cô chỉ thuận miệng nói ra, hoàn toàn chưa có động thái nào là đi tìm bạn.
Anh mặt Cố Tĩnh Trạch trâm thấp, nhìn chăm chăm cô, nghiêm túc nói: "Tôi không cho phép em đi tìm bạn trai!"
Đáy lòng Lâm Triệt vang một tiếng, người đàn ông này là có ý tứ gì?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, trong đáy mắt đen nhánh mang theo thâm thuý u quang, không lộ rõ biểu tình: "Cho nên tốt nhất là em từ bỏ ý định này đi."
Lâm Triệt còn định nói gì đó nhưng Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên tiến lại gần: "Nếu em nhất định phải thử cho bằng được một lần, tôi khuyên em đừng nghĩ đến chuyện khiêu khích tôi!"
Khoé môi Cố Tĩnh Trạch nhếch lên nụ cười kiêu ngạo, thời điểm đến gần Lâm Triệt thì khí thế toả ra, làm trái tim cô khẽ chộn rộn cứ đập dồn dập kịch liệt trong lồng ngực.
Ánh mắt Lâm Triệt hoảng hốt đưa qua đưa lại, cố gắng dời tầm mắt khỏi anh, cô lập tức lấy tay đẩy mạnh anh ra: "Đừng bước vào phòng này nữa! Đồ lưu manh!"
Nói xong, cô liền đóng sầm cửa lại.
Cố Tĩnh Trạch cứ như vậy bị nhốt bên ngoài, nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, anh hít một thật sâu... Anh đây là đang bị vợ của mình nhốt ở ngoài phòng ngủ?
"Lâm Triệt... Em mở cửa ra!" Cố Tĩnh Trạch gầm nhẹ một tiếng trước cửa phòng, bất chợt thấy có người hầu đi ngang qua nên mới thu lại biểu tình khó chịu, đành bước sang phòng khách bên cạnh, thôi chấp nhận một buổi tối nay rồi tính sau.
Lâm Triệt nằm trên giường trằn trọc, cô cứ cảm thấy mặt mình nóng ran, lăn qua lăn lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Còn bên căn phòng khác, Cố Tĩnh Trạch nằm trên ghế cũng cảm thấy khó ngủ, cả người cứ bứt rứt. Anh chợt nhớ đến phòng ngủ của mình, nhờ có Lâm Triệt mà căn phòng luôn thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng, giống như mùi hương trên thân thể của cô, nhàn nhạt mà lại sâu lắng.
Còn chỗ này, từ ghế sofa cho đến gối, chăn mền đều là mùi nước xả thơm, tuy không khó chịu nhưng không thể làm anh thoải mái.
Anh ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn đi nhìn xem cái tư thế ngủ xấu xí của cô bé kia, nhưng đáp lại tầm mắt của anh chỉ là vách tường, anh ẩn nhẫn một hồi rồi cảm thấy mình như gã ngốc, lại nằm xuống, không biết phải qua bao lâu anh mới ngủ được.
...
Ngày hôm sau. Bộ phim truyền hình mà Lâm Triệt tham gia đã đóng máy, toàn bộ công ty mở cuộc họp chuẩn bị cho kế hoạch đi quảng bá phim.
Lâm Triệt đã đến công ty rất sớm, cô thấy vẻ mặt uể oải của Du Mẫn Mẫn thì lập tức chạy đến hỏi han: "Chị Du, hôm qua chị đi đâu mà giữa chừng lại không thấy chị?"
Gương mặt Du Mẫn Mẫn thoáng hiện lên chút xấu hổ, ngẩng đầu nói: "À tại uống hơi nhiều..."
Lâm Triệt lại nói: "Em đã phải nhờ người đi hỏi thăm, người ta nói chị xông vào khu vực nghỉ ngơi của tổng thống, sau đó không sao rồi đúng không?"
Du Mẫn Mẫn cố gắng định thần một chút rồi nói: "Lúc chị đi thì rõ ràng tổng thống vẫn chưa tới, mà phút chốc không biết sao chỗ đó lại trở thành nơi bị giới nghiêm, cũng may không có việc gì, vì cuối cùng bọn họ vẫn đưa chị trở về."
"Thật không, vậy thì tốt quá! Xem ra tổng thống đúng là người không tệ." Lâm Triệt gật đầu nói.
Du Mẫn Mẫn nhún nhún vai, không ý kiến gì, chỉ là thoạt nhìn vẫn còn mệt mỏi.
Lâm Triệt tiếp tục nói: "Lát nữa là phải đi tuyên truyền quảng bá cho phim rồi."
Du Mẫn Mẫn nói: "Đúng, các bộ phim truyền hình được khởi chiếu vào mùa hè sắp tung ra, mọi công đoạn đã xong, nhưng thời điểm mấu chốt mới là lúc này, em phải chuẩn bị thật tốt nhé! Có khả năng là công ty sẽ sắp xếp để phóng viên phỏng vấn rằng vì em là diễn viên mới, khi đó nếu em và Cố Tĩnh Dư xuất hiện cùng nhau thì phóng viên nhất em, định sẽ hỏi xoáy vào chuyện riêng tư của em và anh ta, tuyệt đối không được nói năng bừa bãi!"
Lâm Triệt sửng sốt hỏi lại: "Em cũng phải phỏng vấn sao?"
Cô nghĩ thầm mình chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi, trước giờ chưa từng nhận phỏng vấn bao giờ, trong lòng hồi hộp đến mức lòng bàn tay tưởng như muốn đổ mồ hôi vì khẩn trương.
Du Mẫn Mẫn nói: "Đương nhiên, tuy em không phải vai chính nhưng đất diễn của em rất nhiều, huống chi... scandal của em và Cố Tĩnh Dư vẫn đang thu hút dư luận!"
Lâm Triệt xấu hổ nghĩ lại, cô không phải được biết đến vì bộ phim mà lại vì tai tiếng kia, không biết nên vui hay nên ai oán nữa đây.