Dục đang ngồi chỗ quầy bar pha cà phê thì nghe thấy tiếng đổ vỡ từ phòng bếp, cậu hơi cau mày.
Cậu buông đồ trong tay, bước vội vào phòng bếp thấy Lăng Tử Mạt đang đeo bao tay cao su, khuôn mặt nhỏ hơi xấu hổ nhìn đống đĩa vỡ vụn trên mặt đất.
Cô vốn nghĩ mình có thể làm được nhưng mấy cái đĩa này hơi trơn cho nên liền bị rơi xuống đất rồi.
Thân ảnh cao lớn đi đến, bắt lấy cái tay của cô đang muốn nhặt những mảnh vỡ.
"Đường Đường, em đừng động, để anh nhặt."
Cậu đẩy tay cô lại, cô cứ thế mà nhặt không màng hậu quả sao?
Dục hối hận khi để cô đi rửa bát, mà Lăng Tử Mạt hơi chu miệng.
"Ngại quá, làm vỡ đĩa nhà anh rồi."
Cô đứng một bên, khuôn mặt xấu hổ nhưng vẫn lãnh diễm, mê người.
Dục duỗi tay sủng nịch sờ đầu cô: "Em không cần rửa nữa, để lát nữa người hầu qua dọn đi."
Lăng Tử Mạt cũng sợ làm vỡ chỗ đĩa còn lại, kỳ thật cô biết rửa mà, không biết hôm nay vì sao lại thế?