Lăng Tử Mạt thấy anh trai cô gấp đến độ đi tới đi lui, cảm thấy anh có chút giống ba cô, không nhịn được buồn cười.
"Anh, nếu ba biết, có khi nào ba sẽ đánh Dục không nhỉ? Đến lúc đó anh nhớ phải giúp Dục nha."
Kỳ thật cô cũng không do giận dỗi mới kết hôn, chỉ là cô cảm thấy Dục khá tốt, bọn họ có thể thử xem, giờ đây, cô chỉ hy vọng mình có thể dụng tâm hơn một chút.
Đương nhiên cô cũng sẽ không hại Dục, rốt cuộc anh đối xử tốt với cô như vậy, cô sẽ hoàn thành tốt trách nhiệm của một người vợ, chỉ mong trái tim này có thể dung nhập anh vào trong.
Lúc này Lệ Nhất Phàm mới nhớ ra: "Ba nhất định rất tức giận, tiểu tử kia chờ bị thu thập đi."
Lăng Tử Mạt chớp chớp mắt, đứng dậy.
"Anh, anh nhất định phải chồng em!"
Ánh mắt cô bỗng trở nên thật đáng yêu, không còn là bộ dáng cao quý lãnh diễm như xưa nữa, khiến Lệ Nhất Phàm không nỡ nói lời nhẫn tâm.