Tiến vào phòng, Lương Mộc Tình thấy đây là phiên bản lớn của phòng ngủ của cô, có cảm giác như về đến nhà.
Nam Cung Ngạo đặt cô lên giường, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Lương Mộc Tình vẫn luôn lùi về phía sau, đôi mắt nhìn về phía anh mang theo một tia sợ hãi. Cô có chút căng thẳng mở miệng:
"Nam Cung Ngạo, anh có thể dịu dàng một chút được không?"
Trong trí nhớ của cô, anh vô cùng bá đạo, vô cùng mạnh mẽ.
Mỗi lần, cô đều cảm thấy mình sẽ bị anh xé rách, cô dường như sẽ chết dưới những lần công kích của anh, cho nên cô sợ hãi.
Nam Cung Ngạo híp mắt cười xấu xa:
"Yên tâm, anh chắc chắn sẽ không làm em đến mức nhập viện đâu."
Mặt Lương Mộc Tình đỏ lên, cô dịch dịch xuống mép giường.
Em muốn tắm rửa trước, trên người rất dơ.
Dứt lời cô liền trượt xuống giường, chạy vào phòng tắm. Mà lúc tên đàn ông nào đó đuổi theo, cửa phòng tắm đã đóng lại, hơn nữa còn khóa trong.
Anh dùng sức đẩy đẩy:
"Tiểu Phó, anh giúp em."