Lương Lỗi là một người có suy nghĩ rõ ràng, cho nên mặc kệ có được ân huệ gì từ Nam Cung Ngạo? Ông cũng không đem chuyện này với chuyện khác thành một, thật sự công tư phân minh.
Lương Mộc Tình nhìn đến bộ dạng kích động của ba, cô mở miệng nói.
"Ba, ba đừng quá kích động."
Nam Cung Ngạo thấy ông ấy tức giận đến mức đỏ cả mặt, tốt nhất không nên nói gì nữa?
"Ba, mẹ, hai người nghỉ ngơi, lúc khác con lại đến thăm hai người."
Dứt lời anh liếc nhìn Lương Mộc Tình, sau đó xoay người, hai chân dài thẳng tắp hướng ra bên ngoài cửa mà đi.
Lương Mộc Tình đột nhiên đứng dậy, tâm đã muốn cùng Nam Cung Ngạo đi ra ngoài, cô than nhẹ một tiếng.
"Ba, mẹ, hai người khi nào mới có thể đồng ý vậy?"
Bọn họ đã nói, tấm lòng mà cô dành cho Nam Cung Ngạo là can tâm tình nguyện, hơn nữa người hại cô cũng không phải người của Nam Cung gia.
Cô đi theo Nam Cung Ngạo ra khỏi phòng bệnh, Nam Cung Ngạo đứng chờ ở cửa, nhìn có chút thất vọng.