Lương Mộc Tình hơi run sợ, sao lại cảm thấy ánh mắt anh giống như lưỡi kiếm vậy. Cô cũng đâu có trêu chọc gì anh đâu.
Cô nghiêng đầu qua không nhìn anh. Nam Cung Ngạo thu lại tất cả tâm tình, gọi cô một tiếng:
"Lương Mộc Tình, ra đây một chút."
Lương Mộc Tình làm bộ không nghe thấy mà cầm đĩa đựng hoa quả lên ăn.
Long Thiên Vũ nhìn bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng lắm. Long Thiên Mặc tự nhiên cũng nhìn ra. Anh ta đưa mắt nhìn Nam Cung Ngạo, anh một thân quần áo chỉnh tề, căn bản không có ý định xuống nước.
Anh ta cười gọi anh một tiếng:
"Nam Cung huynh, anh gọi Tiểu Tình có chuyện gì?"
Nam Cung Ngạo tuy rằng rất tức giận, nhưng lại che giấu rất tốt. Bởi nếu muốn theo đuổi vợ quay về, anh phải bỏ xuống tất cả kiêu ngạo của mình. Điều này cuối cùng anh cũng hiểu được, anh không muốn dọa Tiểu Phó chạy mất.
"Tôi gọi vợ tôi đến chà lưng cho tôi."