Lương Mộc Tình chuẩn bị bỏ chạy, vội lấy tiền ra đặt lại trên bàn, sau đó khoát tay nói với Hạ Ngạn.
"Cà phê tôi mời cậu. Hẹn gặp lại!"
Vừa lúc cô đứng dậy định rời đi, Hạ Ngạn vội bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cô.
"Lương Mộc Tình, thật ra hôm nay tôi muốn dẫn cô đến một nơi."
Lương Mộc Tình nhíu mày nhìn cậu ta: "Tôi và anh không quen biết, tôi không đi."
Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy cậu nam sinh này là lạ, cho dù là giúp anh trai đến xem mắt nhưng lại nhìn cô như thể bọn họ là bạn bè đã lâu rồi vậy.
Lương Mộc Tình rút cánh tay mình về, có chút cảnh giác. May mà xem mắt ở nơi công cộng thế này, nếu gặp mặt một mình thì thật đáng sợ.
Hạ Ngạn nhận ra cô không nhiệt tình với cậu ta như lúc đầu, lại nhìn vào tay của mình, hình như cậu ta nhanh quá rồi. Đột nhiên ở gần cô như thế khiến cậu không kiềm chế được cảm xúc.