Lương Mộc Hạo nghe chính mẹ mình nói ra mấy lời lừa dối trơn tru thuận tai, sắc mặt cũng không hề thay đổi chút nào. Anh chỉ có thể cười lạnh.
"Mẹ, mẹ giỏi thật đấy!"
Như thế nào thì anh cũng có cảm giác mẹ anh đang coi trọng tên nhóc Nam Cung Ngạo này, nếu không vì sao lại nói mấy lời nói dối đó trước mặt anh ta? Nhưng anh lại không thể nói ra thân phận của Nam Cung Ngạo, anh không muốn hai người lớn tuổi ba mẹ anh phải nổi giận.
Anh vỗ vai Nam Cung Ngạo: "Nam thiếu, tôi ở dưới lầu chờ anh, cùng nhau đến công ty."
Hôm nay là ngày đấu thầu, anh vừa vặn muốn đến trung tâm thương mại của nhà Nam Cung, hai người tiện đường. Thuận tiện, anh muốn cảnh cáo Nam Cung Ngạo tránh xa Tiểu Tình nhà anh một chút.
Nam Cung Ngạo nói với Hứa Thu: "Bác gái, cháu đi rửa mặt trước, chốc nữa gặp lại ở nhà ăn."
Anh hơi hơi lộ ra chút ý cười, sau đó xoay người trở về phòng khách.