Bạch Mạn Cầm thấy cô như thế, trong lòng có chút nóng nảy:
"Tiểu Tuyết, sau này đừng gây chuyện với họ nữa."
Bà thật sự hy vọng những ngày còn lại cô có thể sống tốt, Bạch Mạn Cầm cũng phải chịu đựng đau khổ rồi. Một gia đình tốt đẹp đã bị làm cho không còn giống gia đình nữa rồi.
Nếu như biết trước sẽ phải hối hận, bà nhất định sẽ không làm chuyện xấu, cũng không hãm hại Mạc Thanh Yên. Làm nhiều chuyện xấu cuối cùng lại hại chính bản thân mình.
Mạc Thanh Tuyết đưa tay lên gãi, rất ngứa, cũng rất khó chịu.
Gần đây cô phát sốt liên tục, hơn nữa mẩn đỏ trên người cũng càng nhiều, dù cô có dùng bao nhiêu thuốc cũng không có tác dụng.
Hơn nữa những vết bị gãi trầy da cũng không lành lại, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
"Tiểu Tuyết, đừng gãi nữa, tuyệt đối không được gãi."
Bạch Mạn Cầm dù nói như thế nhưng chính bà ta cũng không dám đến quá gần cô, sợ bị lây bệnh.
Bà ta kêu một tiếng: