Nhưng Lệ Đình Tuyệt đã sớm nhìn thấy cô, trong lúc Mạc Thanh Yên chạy về phía sau, bị hai người chặn lại.
Nguyên Thành với Phi Đao đứng trước mặt cô, cung kính gọi cô một tiếng.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói cô tới gặp bạn cũ, nên đưa cậu ấy đi cùng."
Mạc Thanh Yên lòng thầm mắng: "Lệ Đình Tuyệt, anh lại kêu người giám sát em."
Không phải cô nói rồi sao? Sau này đừng kêu người đi theo cô nữa, cô sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu.
Nhưng người đàn ông kia không yên tâm. Cô chỉ còn cách cắn răng quay đầu lại, rồi nở một nụ cười, chỉ có điều nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Tuyệt, trùng hợp quá, bọn em vừa mới tới đây ăn."
Cô quay lại bàn đám Lệ Dạ Kiêu, ngồi xuống. Nhìn Lệ Đình Tuyệt để lộ nụ cười, nhưng có thể nhìn ra, lúc này anh tâm trạng không tốt.
Tư Đồ Lệnh cười nhạt: "Em sợ cậu ta làm gì? Ba người chúng ta cùng ăn cơm, có gì sai đâu?"
Anh ta nhìn nha đầu kia sợ một người khác, có chút thương cô.