Hắn thật đúng là giỏi chắp vá, Mạc Thanh Tuyết cũng bị chấn động.
Giọng ả lạnh lùng nói: "Cô ta không phải con của Mạc gia, cô ta là dã chủng, chúng tôi không phải chị em."
Trần Quý xấu hổ cười, hắn nhìn thấy sắc mặt Lệ Đình Tuyệt thay đổi, bất động thanh sắc kéo kéo Mạc Thanh Tuyết, để cho cô không nói lung tung nữa.
Nhưng Mạc Thanh Tuyết lại càng kiêu ngạo:" Sợ cái gì? Đây là sự thật, giờ em là tổng giám đốc của Mạc thị, em đem gièm pha nhà mình ra nói thì có gì sai."
Lệ Đình Tuyệt bưng chén rượu lên hắt một cái, chất lỏng vàng nhạt tạt vào trên mặt Mạc Thanh Tuyết, rượu chảy theo cổ ả chảy xuống dưới.
Ả ta nâng tay lên lau mặt: "Lệ Đình Tuyệt, vì sao luôn đối với em như vậy?"
Rõ ràng là vì ả nhìn thấy anh nên mới tới, hy vọng anh có thể liếc nhìn ả một cái. Nhưng một ánh mắt anh cũng không muốn cho ả, ả thật khổ sở nên mới có thể càng nói càng kích động, càng nói càng quá.