Lương Mộc Tình giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên cảm thấy giọng nói này rất ấm áp.
" Anh…anh là...?"
"Tình Tình, anh là anh trai em, Lương Mộc Hạo, ba mẹ luôn tìm kiếm tung tích của em, giờ cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi."
Đôi mắt của Lương Mộc Tình chớp chớp, ánh mắt mềm mại.
Mặc kệ hắn là ai, mục đích của hắn là gì, chỉ cần lúc này hắn cứu cô, cô có thể nguyện ý làm bất cứ điều gì.
"Anh, anh thật sự là anh trai của em sao?"
Trong lòng ngày càng vui mừng, trong lúc cô cần nhất đột nhiên xuất hiện một người anh trai, đây không thể nghi ngờ là may mắn lớn nhất đời cô.
"Tình Tình, anh và mọi người đã tìm kiếm nhiều năm, gần đây mới tìm được tin tức của em ở Lâm thành, chúng ta gặp nhau một chút đi."
Lương Mộc Tình nghe lời của hắn, thấy có hy vọng.
"Anh trai, anh mau cứu em với.
Cô nói địa chỉ cho hắn, căn dặn hắn phải rất cẩn thận, nơi này có người canh gác.