Lệ Đình Tuyệt về tới phòng làm việc, tâm trạng có chút không tốt, anh bỏ điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Điều tra cho tôi người phụ nữ tới Lệ thị hôm nay."
Anh cảm thấy người phụ nữ này rất kì lạ, muốn đưa anh đi, hơn nữa còn là 5 năm, không thể, anh không thể rời xa Tiểu Yên.
Lệ Đình Tuyệt mệt mỏi tựa vào ghế, chợp mắt lại nghỉ ngơi. Thể lực của anh ngày một kém, hơn nữa cảm giác đau đớn trong cơ thể ngày một mãnh liệt.
Anh luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng lúc an tĩnh lại, cảm giác đau đớn ấy lại tăng lên gấp bội, vì thế mà mày anh dần nhíu chặt lại.
Đôi bàn tay mềm mại như không xương khẽ chạm lên giữa đôi lông mày anh, giúp đôi lông mày ấy trở về vị trí cũ.
Anh bất giác trừng to mắt, thấy đôi mắt to tròn như trái nho tím của Angela, khóe miệng nở một nụ cười.
"An An…"
Trên khuôn mặt nhỏ của Angela đều hiện sự nghiêm túc, cô nằm bò trên người anh.