Anh ôm chặt lấy cô, khoé miệng nhếch lên một nụ cười thoả mãn. Lúc này cô rất đẹp, mặt mày hiện lên một sắc màu trầm ấm.
Anh thở mạnh ra một hơi, thanh âm càng thêm ma mị vài phần.
"Vợ, em thật đẹp!"
Mạc Thanh Yên được khen, xấu hổ, nâng tay che mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ, nhưng những câu như vậy cô rất thích nghe.
"Tuyệt, em phát hiện anh càng ngày càng biết nịnh rồi đấy."
Cô cũng hoàn toàn không khống chế được chính mình, nên ngẫm lại càng thấy thật điên cuồng, điên cuồng đến mức không hề giống cô.
Lệ Đình Tuyệt cúi đầu cười ra tiếng, càng siết chặt cô hơn.
"Tiểu Yên, em là của anh."
Đôi môi anh hé ra nói những lời này, lọt vào tai Mạc Thanh Yên, hiểu được cảm giác của anh. Bằng cách nào đó, cũng hiểu được anh là của cô, cả một đời chỉ thuộc về một mình cô.
Hai người cứ vậy siết chặt nhau hơn, tựa vào ghế của chiếc xe, không trò chuyện đến một câu.