Lệ Đình Tuyệt ôm chặt cô vì biết cô sợ nước, mà Trần Bang Thiển cũng hoảng sợ.
"Chúng ta lên trên thôi, bọn họ có để lại cho chúng ta một con thuyền nhỏ."
Cô chạy tới trên lầu, Mạc Thanh Yên tựa vào lồng ngực của Lệ Đình Tuyệt.
"Tuyệt, bây giờ chúng ta cách rất xa phải không? Sẽ không trở về được nữa sao?"
Giờ phút này cô chỉ nghĩ đến ba đứa nhỏ, cô không muốn chết, cô rất luyến tiếc chúng.
Lệ Đình Tuyệt vẫn cười: "Có anh ở đây em cứ yên tâm, nhất định có thể trở về."
Người đàn ông này luôn có thể cho cô cảm giác an toàn rất lớn, nghe thấy lời nói của anh trong lòng cô liền ấm áp, sự sợ hãi vừa nãy cũng tiêu tan.
Khi tới mặt trên, cũng chỉ có Lãnh Nhiên và Tư Đồ Lệnh đứng ở đó, Lãnh Nhiên đưa tay kéo Trần Bang Thiển tới.
"Vợ à, em xuống trước đi."
Trên thuyền bé bên dưới, Phi Đao và Tô Thành cùng kéo đến gần cạnh du thuyền, Phi Đao đỡ Trần Bang Thiển đi xuống.