Nói xong, cô giật lại hộp thuốc, đưa cho nhân viên thu ngân, nhưng thu ngân lại là hai bé gái, thấy hai người giành đi giành lại, đại khái cũng biết là chuyện gì rồi.
Thấy hai người khá trẻ, chắc là sinh viên đại học, sau khi làm chuyện ấy thì giải quyết cũng đúng thôi.
Mặt Lệ Đình Tuyệt sầm lại, cũng không cần biết có người ngoài ở đó hay không, anh cũng không để ý những điều đó.
"Bây giờ em có thể sinh con, lúc trước anh không để em mang thai là vì sức khỏe của em, giờ thì tốt rồi, chúng ta sinh thêm đứa nữa."
Việc đứa trẻ bị sảy ngày trước đã trở thành vết sẹo trong lòng hai người.
Lúc này nhắc lại chuyện ấy, với Mạc Thanh Yên, nỗi đau ấy lại quay trở lại. Cô cầm lấy thuốc, đến nước còn không mua, trực tiếp nuốt ực viên thuốc.
Ánh mắt của cô lạnh lẽo đáng sợ, Lệ Đình Tuyệt nhíu mày.
"Tiểu Yên, chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng."
Mạc Thanh Yên gạt tay anh, cười lạnh.
"Không cần nói chuyện nữa."