"Tiểu Yên, em đừng đau lòng, cho cậu ta ít thời gian, cậu ta nhất định sẽ thấy tốt hơn."
Lúc nói những lời này, Ngôn Ngọc đã quyết tâm, nhất định phải làm cho gương mặt của Tuyệt tốt lên, như vậy cậu ta mới có thể chân chính tiêu sái quay lại.
Mạc Thanh Yên khóc một lúc lâu, đáy lòng của cô rất đau.
Tưởng tượng đến cảnh cuộc sống sau này sẽ không có anh, cô không biết bản thân mình sẽ sống như thế nào?
Đột nhiên bụng của cô rất đau, vô cùng đau, cô thở nhẹ một tiếng.
"A. . . . . ."
Ngôn Ngọc nhìn máu chạy dọc theo chân cô, lập tức chạy đến.
"Tiểu Yên."
Sau đó ôm lấy cô chạy đi, nhanh chóng đưa cô đến khoa phụ sản.
Dường như Ngôn Ngọc dùng mọi sức lực để chạy, đưa cô đến khoa phụ sản, sau đó có bác sĩ đến xem tình hình của cô, sau khi kiểm tra thì đi ra nói với Ngôn Ngọc.
"Đứa bé có thể không giữ được nữa?"
Ngôn Ngọc bắt lấy tay bác sĩ: "Cô ấy thì sao? Không có việc gì chứ?"