Khi Mạc Thanh Yên Đã chuẩn bị xong hết đồ đạc, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn nà của cô bóp bóp mi tâm, nghĩ ngợi xem có quên đồ gì không.
Lệ Đình Tuyệt ôm lấy thắt lưng mỏng manh của cô, dù cô đã mang thai được hai tháng rồi, nhưng cái bụng nhỏ vẫn bằng phẳng.
Đáy mắt sâu thẳm của anh nhìn cô một cái: "Tiểu Yên, nếu em cứ như vậy mãi, hôm nay anh có khả năng là đi không được rồi."
Lúc này đã không còn sớm nữa rồi, chín giờ tối anh phải bay xuyên đêm, vì thế phải lập tức rời đi, đến Biên Thành còn phải bay hai tiếng nữa, anh muốn đi sớm về sớm.
Mạc Thanh Yên ôm chặt thắt lưng anh: "Chồng, anh nhất định phải bình an trở về, có nghe thấy không?"
Trái tim cô vẫn là không yên được, cứ có cảm giác lần này rời đi sẽ mất rất lâu, rất lâu.
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt cô, người trong lòng vừa thơm vừa mềm mại, cứ mãi ôm trong lòng thì tốt đẹp biết bao, anh vẫn là có chút không nỡ.