Trong Mắt Mạc Thanh Yên hiện lên một tia bối rối "Rất tốt."
Nói xong tay cô tay khẽ run, tạo một vết thương trên mặt anh, cô hoảng sợ.
"A, chảy máu rồi, đại ca, xin lỗi!"
Chân tay cô luống cuống cầm lấy khăn mặt, sau đó lau sạch bọt, nhìn vết thương, cắn môi.
"Đại ca, có phải rất đau không, em thật ngốc, ngay cả việc nhỏ này cũng làm không tốt."
Trần Bang Thạc vô cùng hiểu cô, nhìn thấy trạng thái này của cô, nhất định là trong lòng có chuyện. Vì thế đưa tay lên sờ qua, "Không đau chút nào cả."
Mạc Thanh Yên không nhịn được cười, "Rõ ràng mặt anh đều nhăn lại rồi, còn không đau sao?"
Biết anh muốn làm cô an lòng, đại ca vẫn luôn ấm áp như vậy.
"Em đi gọi bọn trẻ."
Nói xong cô bước ra khỏi phòng ngủ, tay vịn vào lan can ngọc trắng.
"Băng Khối, đưa hai em lên đây, đại thúc muốn gặp các con. Nhưng các con không được ồn ào quá, thân thể đại thúc không khỏe."