Sau khi Lệ Đình Tuyệt nghe xong ý kiến của cô, cũng đồng ý. Anh cũng không muốn hai cậu nhóc cố gắng quá sức, hai cậu nhóc tuổi đấy đáng lẽ phải chơi đùa vui vẻ mới đúng.
"Được, anh sẽ nói chuyện với hai đứa nó."
Lúc này mưa cũng nhỏ dần, giao thông cũng chậm rãi thông thuận. Nơi này cách trường học của mấy đứa nhỏ không xa, nên hai người vẫn đến kịp giờ đón.
Tới cổng trường, Mạc Thanh Yên lấy ô chuẩn bị xuống xe, thì lại bị anh cầm tay giữ lại.
Gương mặt tuấn tú yêu nghiệt kia mỉm cười, "Em ở trong xe đợi một lát, để anh vào đón con ra."
Trời vẫn đang mưa, mà trong xe chỉ có một chiếc ô, nhìn thân hình mềm mại kia của cô, anh không muốn cô bị dính mưa. Tuy rằng kết quả kiểm tra lại đều không có vấn đề gì, nhưng anh vẫn thấy lo lắng cho cô.
Mạc Thanh Yên gật đầu, cô nhớ đến lúc trước, mỗi lần trời mưa, đến trường đón bọn nhỏ cũng không dễ dàng gì, mải che chắn cho ba đứa, mà người cô bị ướt hết, thực sự rất chật vật.