Lệ Đình Tuyệt rút tay của mình về, ngón tay thon dài kéo kéo cà vạt.
Hai mắt anh đỏ rực lên, có thể nhìn ra được tâm tình của anh bây giờ thật sự không tốt, cả người đều tràn ngập lệ khí.
Ngôn Ngọc than nhẹ: "Chúng tôi sẽ không để Tiểu Yên có chuyện, tôi biết cậu lo lắng nhưng hiện tại vội cũng vô dụng, bây giờ chuyện có thể làm là chờ cô ấy khỏe lên."
Lệ Đình Tuyệt nghĩ đến bộ dáng thống khổ của cô, ý nghĩ muốn giết Bối Thiến anh cũng có, vì thế gửi tin cho Phi Đao.
"Giải quyết Bối Thiến đi."
Người này anh không muốn giữ lại, giữ lại cô ta sẽ chỉ khiến Tiểu Yên không ngừng nhớ đến quá khứ, nhớ đến cô bị người ta tráo đổi nhân sinh.
"Vâng, thiếu gia."
Sau khi gửi tin tâm tình của anh thoáng tốt lên một chút, anh thong thả bước ra ngoài.
Ngôn Ngọc gọi anh một tiếng: "Tuyệt, lời tôi nói cậu có nghe lọt tai không?"