Lệ Đình Tuyệt ôm cô nhanh chóng rời đi, mà cô tựa như một con mèo nhỏ đang chấn động, rúc vào trong lòng ngực anh, lông mi run rẩy đến lợi hại.
Nhưng cô lại không khóc, cô dùng tất cả sức lực của mình để chịu đựng, nhẫn nhịn đến toàn thân run rẩy.
Lệ Đình Tuyệt chuẩn bị cho cô một bồn nước tắm ấm áp, cô ôm chặt hai chân mình, đầu vùi vào bên trong, vẻ mặt đặc biệt bi thương.
"Tiểu Yên, em còn có anh, còn có ba đứa nhỏ."
Cô giống như không nghe lọt vào tai, vẫn duy trì cái tư thế làm người ta đau lòng kia.
Lệ Đình tuyệt hạ tay xuống, hy vọng cô có thể muốn khóc như thế nào liền khóc, muốn nháo ra sao cũng được, đều phát tiết ra ngoài đừng giày vò trái tim của mình nữa.
Cuối cùng thì anh chỉ có thể ôm lấy cô, làm cho cô nằm trong lòng ngực anh, không biết qua bao lâu, cô mới nặng nề ngủ đi. Hơn nữa lần ngủ này ngủ đến năm ngày, năm ngày này, Lệ Đình Tuyệt gọi Ngôn Ngọc tới đây.