Cô nhỏ giọng rên rỉ, thật sự đáng yêu đến động lòng người, Mạc Thanh Yên lúc này tựa như đang đắm chìm trong thế giới của con.
Lệ Đình Tuyệt cứ như vậy nhìn cô, may là bọn họ có đến ba đứa con, những gì cô đã từng trải qua, so với bọn nhỏ cũng không đáng là bao.
Anh hôn lên trán cô, trong ánh mắt toàn là sự ấm áp.
Hai đứa con trai lúc này mới xuất hiện, Băng Khối mở miệng.
"Mẹ, mắt của mẹ sao lại sưng như vậy, là ông già đó đã ăn hiếp mẹ phải không?"
Dương Quang cũng phát hiện, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên một tia tức giận, "Nếu ông ấy ăn hiếp mẹ, nhất định phải nói với tụi con, tụi con sẽ giúp mẹ hả giận".
Nói xong cậu làm động tác giương súng, nhắm vào Lệ Đình Tuyệt.
Lệ Đình Tuyệt cười thất thanh, "Cô ấy đẹp như vậy, lại đáng yêu như vậy, ta làm sao nỡ ăn hiếp cô ấy chứ?" Trừ lúc ở trên giường, lúc đó có bị ăn hiếp, cô ấy cũng sẽ không nói cho các con biết đâu.