Bà Lệ nhìn khuôn mặt người kia, không khỏi hoảng sợ. Cô ấy và Mạc Thanh Yên dung mạo giống nhau như hai giọt nước, khác nhau duy nhất là sự thành thục của người ấy, không khỏi liếc mắt nhìn tiểu Yên bên cạnh.
Mạc Thanh Yên cũng nhìn thấy dung mạo người đó, vẻ mặt kinh ngạc.
Người phụ nữ nhìn về phía cô, ánh mắt hơi thay đổi nhưng mặt không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt hướng về bộ lễ phục.
"Bà có thể nhường cho tôi bộ lễ phục này không? Tôi muốn tặng nó cho con gái."
Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, âm thanh khiêm tốn, mang theo vài phần kính trọng. Khiến cho người nghe cảm thấy thật thoải mái, bà Lệ nhìn Mạc Thanh Yên, thật sự cảm thấy tiểu Yên mặc bộ lễ phục này rất đẹp , có chút luyến tiếc.
Mạc Thanh Yên nhẹ nhàng cười:
"Có thể."
Bà Lệ nhìn nàng thiện lương như vậy, vì thế bảo nhân viên cửa hàng đem bộ lễ phục mang đến bên người phụ nữ nọ. Người đó cảm kích nhìn Mạc Thanh Yên, nói:
"Cám ơn."