Hai mắt Mạc Thanh Tuyết sáng rực lên, nếu như việc này là sự thật, vậy thì Mạc Thanh Yên cũng đừng mong được gả vào Lệ gia.
Nụ cười trên miệng cô ta ngày càng lớn, hơn nữa còn càng lúc càng âm hiểm.
"Em chắc chắn chứ?"
Bạch Nguyệt Quang nghĩ nghĩ, "Đã đưa đi nhà trẻ rồi, nếu không phải con của cô ta thì là của ai? Ở Lâm Thành này cô ta cũng đâu còn người thân nào khác?"
Hai mắt Mạc Thanh Tuyết híp lại, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, cô ta không có bạn bè ở Lâm Thành, càng đừng nói đến người thân.
Vào cái đêm năm đó, bão to gió lớn, cô ta không chết. Thật đúng là mạng lớn, bất quá Mạc Thanh Tuyết tin rằng, cô ta ở đây không có một người thân nào cả. Cho nên rất có thể ba đứa bé đó là con của Mạc Thanh Yên.
Nếu thực là như vậy thì Mạc Thanh Yên cũng quá đáng sợ rồi, đã sinh ba như thế, vậy mà còn muốn cưới Lệ Đình Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyết trừng lớn hai mắt, trong lòng tràn ngập kinh ngạc, hưng phấn đến muốn nhảy lên.