Mạc Thanh Yên ra khỏi cầu thang thoát hiểm, Lệ Đình Tuyệt đứng ở trước cửa phòng ăn, một tay cho vào túi. Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh nhìn thấy cô, khóe miệng cười yếu ớt.
"Em vào chỗ đó làm gì?"
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của an híp lại, muốn qua xem người trông cầu thang thoát hiểm là ai.
Mạc Thanh Yên kéo lại tay anh: "Không có ai, em vừa vào nhà vệ sinh ở lầu trên."
Lời Lệ Dạ Kiêu nói cô chưa bao giờ tin tưởng, người đàn ông kia đối với cô mà nói quá nguy hiểm. Nhưng mà nghe những lời anh ta vừa nói, cùng với âm thanh khàn khàn rống giận, cô vậy mà lại tin.
Tin tưởng anh ta sẽ không là tổn thương cô, ý nghĩ này làm cho cô có chút không biết làm sao. Cho nên cô không có nghĩ nhiều, cũng không trả lời anh ta, vẫn duy trì khoảng cách của người xa lạ là tốt nhất.