Những người khác mang cáng cứu thương tới, đặt người đàn ông đeo mặt nạ lên trên, Mạc Thanh Yên có chút khó hiểu, anh ta vì cái gì mà lại xả thân cứu cô chứ? Nhưng anh ta vì cô mà bị trúng đạn, thì chính là ân nhân cứu mạng của cô, vì thế lên xe cứu thương cùng anh ta.
Bác sĩ mặt nạ của anh ta xuống để làm cấp cứu, khi Mạc Thanh Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kìa liền bổ nhào về phía đó.
"Lệ Đình Tuyệt, Lệ Đình Tuyệt… Anh đúng là đồ ngốc." nước mắt chảy dài theo gò má xuống.
Bác sĩ nói: "Cô gái, cô qua bên kia đợi đi, chúng tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân."
Mạc Thanh Yên chỉ có thể lùi lại một bên, nước mắt cứ thế chảy xuống, trong lòng thầm cầu nguyện, "Anh ấy nhất định không sao, nhất định không sao."
Đến bệnh viện, Ngôn Ngọc đã đứng chờ ở cửa, nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt đã mất đi ý thức, lông mày nhíu lại.
"Nhanh, đưa đến phòng phẫu thuật."
Mạc Thanh Yên xuống xe, theo Ngôn Ngọc vào, "Bác sĩ Ngôn, anh ấy sẽ không sao chứ?"