Chưa đến một lúc, Mạc Thanh Yên liền nhìn thấy thân ảnh từ thang máy đi ra. Áo sơmi đen, cùng với quần đen, cổ tay áo được cuốn lên, liền lộ rõ cánh tay trắng nõn rắn chắc.
Người bình thường mặc áo sơmi đen rất không phù hợp, quá mức lạnh lùng, cùng nghiêm túc.
Chính là hắn mặc trên người lại rất phù hợp. Tôn lên làn da trắng thanh lãnh của hắn, hơi thở yêu nghiệt càng ngày càng dày đặc.
Chỉ là trên mặt hắn có một vệt ửng đỏ, so với lúc hắn bình thường khác nhau hoàn toàn.
Hắn bước thật nhanh tới, cầm lấy tay cô, :" Đi. "
Đầu đau tới mức muốn nứt ra, thầm nghĩ nhanh chóng lên phòng nằm, bởi vì mỗi bước đi, như có gì đâm đầu hắn.
Mạc Thanh Yên quay người đến đại sảnh hỏi hai cô gái, :" Bây giờ tôi có thể đi lên được không? ".
Hai cô gái bây giờ bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nếu các cô biết cô ta đi tìm tổng tài, cho các cô mười lá gan cũng không dám để tổng tài xuống đón tiếp. Vì vậy liền lắc đầu, sau đó lại gật đầu.