Có điều, cuộc đời không bao giờ như tiểu thuyết! Nàng vừa dứt lời, Quân Lâm Uyên không thể giấu được nụ cười, khuôn mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lại càng âm u hơn! Không khí xung quanh như lắng đọng, thị vệ canh cửa sợ đến mức run rẩy hai chân, đồng loạt cúi đầu xuống, ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám!
"Tô Cẩm Bình! Ngươi to gan thật!" Hắn hét to một tiếng, lửa giận như bùng lên. Không khó nhìn ra, hiện giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn thật sự tức giận, hơn nữa, còn cực kỳ tức giận!
"Hoàng thượng bớt giận!" Tô Cẩm Bình thầm rơi lệ trong lòng, trời cao đất dày ơi, vì sao người ta xuyên không, nói như vậy chẳng có chuyện gì, mà nàng nói thì tính mạng đang an toàn lại biến thành nguy hiểm thế này? Vô lý! Cô nàng nào đó giả vờ giả vịt lau nước mắt tưởng tượng, rồi sau đó ngẩng đầu rưng rưng nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn: "Hoàng thượng ~."
Nàng kéo dài giọng ra nũng nịu khiến không ít người nổi da gà.